【Ký chủ, gừng tốt cho cơ thể nha. Canh này nhân vật phản diện tự tay nấu cho ngươi đó.】
Vậy ngươi uống đi.
【...】Nó sẽ không nói nó cũng chịu không được mùi gừng đâu.
Nhìn biểu tình cự tuyệt của Lăng Thanh Huyền, Hạ Ca cũng có thể đoán ra được. Hắn vớt sợi gừng ra, dạy cô: "Bịt mũi lại, một hơi uống hết sẽ không có cảm giác."
"Không uống." Lăng Thanh Huyền trả cho hắn, thuận tiện hắt xì một cái.
Thích uống thì ngươi uống đi.
Bổn tọa nói chịu không nổi là chịu không nổi.
"Uống cái này mới hết nhảy mũi." Hạ Ca dịu dàng dỗ dành, không có chút mất kiên nhẫn nào.
Lăng Thanh Huyền liếc nhìn hắn, hai giây sau, trốn vào trong chăn.
Thanh xuân như một chén trà, thêm gừng vào đó ai mà uống cho.
"Thân ái ~"
Hạ Ca lắc lắc cô, thấy cô ở trong chăn hắt xì, vòng tay ôm cả cô cùng chăn.
"Làm gì..."
Đại lão cũng biết giận nha.
Thế nhưng lời còn sót lại bị mùi gừng bủa vây.
Hạ Ca ngậm trong miệng, trực tiếp mớm cho cô.
Lăng Thanh Huyền:...
ZZ, bổn tọa nhịn hắn lâu rồi, tiễn hắn đi du lịch Địa Đàng được không?
ZZ không trả lời.
Phải ha, bọn họ đang chụt chụt, ZZ bị che chắn.
Lăng Thanh Huyền nghiêng đầu, nước gừng dính ở khóe môi, cô thừa cơ hỏi ZZ câu vừa rồi. Một giây sau, cảm giác nóng ướt mềm mại lại tới.
Vâng, bé ZZ vừa ló đầu ra lại bị che chắn. ┬┴┬┴┤・ω・)ノ
Miệng tràn ngập hương vị của gừng, Lăng Thanh Huyền có chút choáng váng.
Nhìn cô gái mơ mơ màng màng, càng thêm đáng yêu, Hạ Ca lại làm sâu hơn nụ hôn này.
Hắn cảm giác được cô không thích, nhưng canh này tốt cho sức khỏe của cô.
Lăng Thanh Huyền tiếp tục trốn.
Tiểu gia hỏa đây là muốn mưu hại cô!
Không động thủ thì không phải con gái!
Cô dùng sức quăng ngã hắn lên giường, bình giữ nhiệt vững vàng rơi trên sàn nhà, không đổ một giọt.
"Thân..."
Để bổn tọa cho ngươi biết mùi!
Lăng Thanh Huyền cúi người ngăn chặn miệng của hắn.
Gừng... Cô đúng là tự chuốc lấy khổ mà.
Nhấm nháp ngọt ngào, Hạ Ca thừa cơ đè lại, không cho cô nhanh như vậy đã rời đi.
Hơi thở dần ấm lên, chàng trai tuổi trẻ khí thịnh, cảm giác khác thường xông thẳng vào tim.
"Hộc, tốt rồi, em xem, không còn hắt xì nữa." Hắn đỏ mặt ôm cô, hoàn toàn không dám cho cô nhìn mình.
Lăng Thanh Huyền giật giật.
Nói chuyện cứ nói, đừng đè lên bổn tọa.
"Đừng, đừng nhúc nhích."
Hạ Ca nản chí, giọng nói cũng hơi thay đổi.
Lăng Thanh Huyền quả thật không nhúc nhích. Hắn hít thở vài bận mới hơi buông lỏng một chút.