Ông làm lơ thật quá rõ ràng, người Kỳ gia hận không thể đem Kỳ Dật cùng Lăng Thanh Huyền ném ra ngoài.
Bữa cơm tối bắt đầu giữa làn khói súng.
Thức ăn được dọn ra, cha mẹ Kỳ Tuấn nâng ly, mời mọi người uống rượu, Kỳ lão gia tử xua tay từ chối: "Ông già này uống trà là được rồi."
Kỳ Dật cầm ly trong tay, xoay xoay một hồi. Mời chào nhiệt tình như vậy, bọn họ giở trò trong rượu?
Thấy Lăng Thanh Huyền đã uống một hớp, sắc mặt hắn biến đổi, nhanh chóng giật lấy ly trong tay cô.
"Chú muốn uống ly này?" Lăng Thanh Huyền thản nhiên, đổi ly với hắn, dùng môi hình nói: 'Không sao.'
Lúc này Kỳ Dật mới thở phào nhẹ nhõm, uống cạn rượu còn lại trong ly.
Vẻ mặt Kỳ Tuấn u ám, nhìn ly rượu Lăng Thanh Huyền đang cầm, trong lòng không ngừng cười lạnh.
Lăng Manh, là cô tự chuốc lấy khổ, không thể trách ai khác được.
Dùng bữa xong, lão gia tử về phòng nghỉ ngơi, để quản gia sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người.
Lão gia tử vốn không muốn cho gia đình Kỳ Tuấn ở lại nhưng bọn họ cứ lì lợm bám lấy không buông, ông không thích ầm ĩ, đành cho bọn họ ở lại.
Lão trạch Kỳ gia nhiều phòng như vậy, nhưng Lăng Thanh Huyền lại được bố trí ở cùng phòng với Kỳ Dật.
Lăng Thanh Huyền đang muốn ra ngoài hỏi có nhầm lẫn gì hay không, người bên cạnh đã ôm chặt lấy cô, đóng cửa lại.
"Em không muốn ngủ chung với tôi?"
Trong phòng không bật đèn, lúc này đã 7,8 giờ tối, ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu vào, Lăng Thanh Huyền không thấy rõ vẻ mặt của hắn, lại có thể cảm nhận được hắn đang khẩn trương đến mức tim đập rộn ràng.
Tiểu gia hỏa phát hiện cô nhìn trộm nên tức giận rồi?
Cơ thể tiến vào trạng thái phòng bị, Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt nhặt lọ dầu lên, xếp gọn lại.
"Chú về rồi, đưa quần áo đây đi."
Bọt nước ướt át còn vương trên da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, xương quai xanh tinh xảo dưới ánh đèn như thể trở nên trong suốt, dáng người lả lướt hấp dẫn quấn trong khăn tắm mang theo dụ hoặc.
Hầu kết Kỳ Dật khẽ nhúc nhích, bước nhanh về phía trước, đem quần áo ném sang một bên, đè Lăng Thanh Huyền xuống giường.
Tiểu gia hỏa ném quần áo xa như vậy làm gì? Cô muốn đồ thay đồ rồi đi ngủ.
Hơi thở ấm áp dần dần tới gần, mang theo hương rượu nhàn nhạt: "Thật ra quà sinh nhật cho em, còn có một món."
Giọng nói trầm thấp, từ tính vờn quanh bên tai Lăng Thanh Huyền.
"Quà gì?"
Lăng Thanh Huyền còn đang mơ hồ, nam nhân trên người đã cởi áo, tháo thắt lưng, giọng điệu ngượng ngùng mà kiên định.
"Tôi."
Cuối cùng cũng chờ đến ngày này, hắn khẩn trương đến mức lưỡi cũng sắp bị chuột rút.
"Tôi sẽ cẩn thận một chút, sẽ không làm em bị thương."
Lần đầu tiên làm chuyện ấy, hắn vừa kích động vừa hoảng.
Cúi người hôn cô, cảm giác mềm mại như dòng nước dần dần bao phủ lấy họ.
Kỳ Dật vừa thở dốc vừa lấy lọ dầu bôi trơn, bôi lên ngón tay. Hắn muốn vén khăn tắm của Lăng Thanh Huyền lên. Thế nhưng còn chưa chạm vào cô, lưng của hắn đã rơi vào chiếc giường mềm mại.
Vị trí của hai người hoán đổi, Kỳ Dật có chút ngơ ngác: "Thân ái, tôi ở trên."
Lưu Hạ nói rồi, người khỏe hơn phải ở trên. Hắn thể lực còn xài được, chứ thân ái tay nhỏ chân nhỏ, hắn không nỡ để cô phải mệt mỏi.
"Không." Lăng Thanh Huyền giật lấy đồ trên tay hắn: "Cái này là để làm gì?"
Mặt Kỳ Dật hiếm khi đỏ lên, ấp úng một hồi mới lên tiếng: "Dùng cho cái chỗ ở đằng sau."
Lăng Thanh Huyền chớp chớp mắt, phát huy tinh thần ham học hỏi: "Để làm gì? Dùng như thế nào?"
Kỳ Dật hít sâu mấy hơi, xây dựng tốt tâm lý. Đã đến mức này rồi, đàn ông đàn ang thẹn thùng cái gì nữa.
"Thân ái, để tôi chủ động có được không?"
Hắn giải thích: "Cái này lúc nam nhân làm chuyện đó với nhau phải dùng. Em không biết cũng không sao, tôi dạy em."
Học hỏi Lưu Hạ nhiều như vậy, tham khảo Baidu cũng nhiều như vậy, hắn lại thông minh như vậy, tuyệt đối sẽ không làm thân ái ghét bỏ.
Lăng Thanh Huyền hơi nhíu mày, quét đống đồ chiếm chỗ đó qua một bên, xốc khăn tắm lên.
Rũ mắt: "Tôi không phải con trai."
"Thân ái, tôi... Em nói cái gì?" Kỳ Dật đang cố dùng sức đổi chỗ, lại bị tin tức bất thình lình này làm nổ não.
"Em nói cái gì?" Hắn hỏi lại lần nữa.
Khuôn mặt nhỏ lạnh băng có chút không kiên nhẫn.
Lăng Thanh Huyền cầm lấy tay hắn, đặt lên hai quả chanh: "Cho dù nhỏ cũng không đến mức giống con trai mà."
Kỳ Dật khẽ nhúc nhích, há hốc miệng, cảm thấy mình sắp nghẹt thở mà chết.
"Em, em là con gái?"
Hệt như một quả bom nguyên tử nổ trong đầu, hắn vừa chấp nhận hiện thực mình thích con trai, kết quả hiện thực lại lần nữa đùa giỡn với hắn.
"Đúng vậy á."
Lăng Thanh Huyền không biết sao hắn lại ngẩn người, cô đè lên người hắn, bắt đầu động tác.
"Ưm!"
Đôi môi hơi hé mở bị cô bắt lấy, kéo suy nghĩ của hắn trở về.
Giữa tiếng hô hấp nhỏ vụn, hắn nhắm mắt lại.
Đàn ông vai năm tất rộng lại để con gái đè ép.
Chuyện này nhất định không thể cho người khác biết, nhất là tên cờ hó Hạ Kình. Còn có Lưu Hạ, tên chết bầm đó nhất nhất định đã sớm biết thân ái là con gái.
Tên đó cố ý mà.
Sau cơn tức giận là niềm vui to lớn.
Mặc kệ, nam cũng được, nữ cũng được, chỉ cần là thân ái, hắn đều yêu thích.
Nửa đêm, Kỳ Dật thở dốc một hơi, vừa định phát biểu ý kiến đã thấy Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt đi lấy quần áo mặc lên.
"Sao vậy?"
Hắn tệ vậy sao? Thân ái muốn bỏ đi?
Cảm xúc hoảng loạn lan tràn.
Lăng Thanh Huyền dùng nụ hôn ngăn chặn miệng hắn, nói khẽ: "Có người tới."
Kỳ Dật bắt đầu cảnh giác. Muộn như vậy còn tới đây, chỉ có thể là đám người kia.
Lăng Thanh Huyền sinh long hoạt hổ xuống giường, Kỳ Dật bụm mặt. Nếu không phải trên giường còn một loạt vết tích đang nhắc nhở vừa nãy không phải là mơ, hắn thật hoài nghi có phải hai người cái gì cũng chưa làm qua hay không.
Thể lực của thân ái vậy mà còn tốt hơn hắn.
Đau lòng, hắn phải rèn luyện thân thể nhiều hơn mới được.
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, đi tới bên cửa. Bên ngoài có tiếng bước chân rất khẽ.