Bên ngoài Đông cung, Tư Mã Vân Y khẩn trương siết chặt tay.
Ả đang mặc kiểu trang phục thịnh hành nhất hiện nay, phía trên điểm xuyết cánh bướm sống động như thật, khiến ả nhìn qua hết sức kiều diễm, xinh đẹp.
Mấy cung nhân đi ngang qua cũng nhịn không được liếc mắt nhìn qua, hận không thể đứng cạnh ả lâu thêm chút nữa.
Nhưng lí trí nói cho họ biết không thể làm vậy.
Tư Mã Vân Y thấy ánh mắt nóng bỏng đặt trên người ả ngày càng ít đi, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Nữ nhân Lăng Thủy Thanh kia sao còn chưa rời khỏi Đông cung nữa?
Hôm qua ả được Tam hoàng tử đưa về Tư Mã phủ, lại dấy lên một hồi tin đồn.
Ả vốn cũng không để trong lòng nhưng khoảnh khắc chạm đến ánh mắt của Thái Tử điện hạ, ả như thể bị hút hồn.
Trên thân người nọ có loại hơi thở như thần tiên không thể mạo phạm, lại như ác ma dụ hoặc người ta đến gần.
Huống chi hắn còn có thân phận Thái Tử, so với Tam hoàng tử cao quý hơn nhiều.
Chi bằng thừa dịp đi tìm nữ nhân kia, gặp Thái Tử nhiều một chút, từ từ hấp dẫn hắn.
Cổng Đông cung có thị vệ gác, còn có một thái giám đang chạy tới phía ả, hành lễ.
"Tư Mã tiểu thư, điện hạ còn chưa dậy. Xin ngài chờ thêm lát nữa."
Thái giám nhìn trộm Tư Mã Vân Y một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, trong lòng đầy thương tiếc.
Một thiếu nữ khả ái như vậy, lát nữa thế nào cũng bị điện hạ dọa đến vỡ mật.
Mong điện hạ thương hương tiếc ngọc một chút.
Tư Mã Vân Y thẹn thùng cười, lấy ra một ít ngân lượng: "Cảm tạ. Ta muốn hỏi một chút, cung nữ hôm qua, thế nào rồi?"
Thái giám biến sắc, không dám nhận.
"Tư Mã tiểu thư, tuyệt đối không thể đâu." Đông cung quy củ nghiêm ngặt, nếu dám nhận, y sẽ mất mạng. Nhưng y đối với Tư Mã Vân Y có cảm giác thân thiết rất kỳ lạ, y nhỏ giọng nói: "Cung nữ kia còn sống."
Nghe nói người chọc giận Thái tử, tuyệt đối không sống qua ngày hôm sau. Hôm qua nàng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đây đã là ngày thứ hai, thế mà vẫn bình an vô sự.
Tư Mã Vân Y cảm thấy may mắn lại có chút nghi hoặc.
Lăng Thanh Huyền được đưa tới một căn phòng lớn hơn căn ở Tẩy Y Cục rất nhiều.
Đầu tiên, sờ sờ giường.
Cứng!
Giường tiểu gia hỏa mềm như vậy cơ mà? Nàng muốn đổi giường!
【Lòng vòng như vậy làm gì? Ký chủ, ngươi qua phòng ngủ với nhân vật phản diện không phải nhanh hơn sao?】
Đầu heo của ngươi suốt ngày nghĩ cái gì vậy hả?
【Ngủ đơn thuần thôi mà.】
Lăng Thanh Huyền đá một cái, giường vang lên tiếng kẽo kẹt, sau đó 'nghỉ hưu'.
Buổi tối nàng mà ngủ trên chiếc giường này thật, không té gãy lưng mới là lạ.
"Ta muốn đổi phòng."
Tiêu thị vệ dựa vào cửa, lông mày nhăn đến sắp kẹp chết ruồi.
Mỗi một gian phòng của Đông cung đều rất tốt, sao tới lượt nàng ở lại có vấn đề? Nàng cố ý?
Tiêu thị vệ lại đưa nàng đi xem vài căn phòng khác. Rốt cuộc cũng tìm được một chiếc giường chắc chắn, nàng mới đồng ý.
Tiêu thị vệ: Chợt thấy mình chẳng khác nào tiểu nhị.
"Sau này ngươi là cung nữ thiếp thân của điện hạ, phải xử lý tốt tất cả mọi việc xung quanh điện hạ. Mau thu thập rồi về cạnh điện hạ đi."
Khí thế lăng nhân trên người Lăng Thanh Huyền làm Tiêu thị vệ không dám ở lâu, phân phó vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
【Ký chủ, nữ chính ở ngoài cổng Đông cung. Đi tìm nàng chơi không?】
Không tìm, bổn tọa phải đi làm nhiệm vụ.
Sở Mính nghe thái giám thông báo, ánh mắt không động dù chỉ một chút: "Không gặp."
"Điện hạ, Tư Mã tiểu thư là nữ nhi của Ngự Sử đại nhân. Hẳn là phải có chuyện gấp muốn nói với điện hạ."
Ánh mắt Sở Mính hơi lóe, cho Tư Mã Vân Y vào.
Trong đại điện, bầu không khí ngột ngạt, Tư Mã Vân Y tiến vào, hành lễ với Sở Mính. Ả nhìn hắn một lát, không kiềm được thẹn thùng.
"Điện hạ, cung nữ phạm tội ngày hôm qua còn ở đây không? Lúc trước, thần nữ cùng nàng khá thân thiết nhưng vật quý giá trên người không cánh mà bay, muốn tìm nàng hỏi một chút."
Động tác đọc sách của Sở Mính không thay đổi, đôi mặt lại nhiễm lên sát khí.