Trong đại điện có 3 người: Sở Mính cùng một nữ nhân đè trên thân hắn, một người nữa nằm cạnh cây cột.
Tiêu thị vệ dùng nửa giây suy nghĩ để đưa ra quyết định. Thái Tử điện hạ chắc là muốn y kéo nữ nhân đang đè trên người mình ra.
Cho nên y tiến lên mấy bước.
Sở Mính nổi giận: "Người nằm dưới đất."
"Hả? Dạ!"
Tiêu thị vệ vội vàng kéo Tú Nhi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa.
Nữ tử nằm trên người điện hạ hình như hơi quen quen.
Cảnh tượng này hình như cũng hơi quen quen.
Y từng thấy ở đâu rồi nhỉ?
Thôi, không nghĩ nữa.
Trong đại điện chỉ còn lại Sở Mính cùng Lăng Thanh Huyền.
Sở Mính giãy giụa mấy cái, phát hiện thiếu nữ đè chặt lấy hắn.
"Tiểu Thanh, chớ có ép bổn cung gϊếŧ ngươi."
Nàng trộm thân phận lệnh bài, không biết là mật thám do ai cài vào. Lúc trước còn dám đùa bỡn với hắn. Nữ nhân như vậy, vốn nên gϊếŧ đi từ lúc nàng mới tiếp cận hắn.
Đáng tiếc, Lăng Thanh Huyền không chút sợ hãi.
"Ta ở ngay đây này. Ngươi gϊếŧ đi."
Thấy chưa? Người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ mà.
Sở Mính nhục chí: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Làm chuyện mà ngươi luôn muốn làm."
Tiểu gia hỏa giỏi nha, kiếp trước tìm nam nhân, đời này truyền nữ nhân.
Không phải hắn muốn làm chuyện như trên bức họa sao? Nàng cho hắn làm.
Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Mính cũng hiểu ra là chuyện gì.
Rõ ràng rất phẫn nộ, trong lòng lại có chút mong chờ.
Nhưng mấy bức họa kia...
"Vị trí không đúng." Sở Mính nhìn chằm chằm nàng mà nói.
Lăng Thanh Huyền chẳng bận tâm, đưa tay cởi bỏ y phục của hắn, cúi người hôn xuống.
Da thịt chạm vào nhau, như thể que diêm cọ qua giấy nhám, bật lên tia lửa. Nhiệt độ cơ thể Sở Mính dần lên cao, không khỏi có chút bối rối.
Chuyện mình luôn mong chờ sắp xảy ra, hô hấp của hắn dần trở nên dồn dập, cảm nhận nàng từng chút từng chút một, như chuồn chuồn lướt nước, rơi xuống trên người hắn.
Khó nhịn, khô nóng, muốn được giải thoát.
Sở Mính duỗi tay kéo nàng đến càng gần hơn nữa.
"Nói cho ta biết, phải làm thế nào?"
Cả xưng hô "bổn cung" cũng đã quên mất, chỉ còn dư lại thăm dò cùng khát vọng.
Bàn tay lạnh băng thuận thế lướt xuống dưới, gợi lên lửa nóng lại không chịu dập tắt, Sở Mính nhíu chặt mày, không biết nên phản ứng thế nào.
Tại sao không dạy hắn?
Tại sao không giúp hắn?
"Tiểu Thanh... Ưʍ."
Câu hỏi bị nuốt lấy, câu quấn, đầu óc Sở Mính lại bắt đầu choáng váng.
Kết thúc một nụ hôn, hắn còn muốn tiếp tục lời vừa rồi, không biết thân thể từ lúc nào đã bị đai lưng trói trên trường kỷ.
Gương mặt Sở Mính đỏ bừng, ủy khuất nhìn nàng: "Ngươi bỏ đi vậy sao? Không cần ta nữa sao?"
Bước chân khựng lại, Lăng Thanh Huyền ngoảnh đầu nhìn hắn, cánh môi kia tản ra ánh sáng lộng lẫy dưới ánh nến.
"Là ngươi không cần ta, Sở Mính."
Trong tim như thể có một khối thịt bị khoét rỗng, máu me đầm đìa, Sở Mính nhịn không được hỏi: "Ngươi tiếp cận ta, là muốn trộm thân phận lệnh bài?"
Lăng Thanh Huyền muốn cho hắn một cái tát. Trộm gì mà trộm? Cái đó gọi là thu hồi. Vật kia vốn là của nguyên chủ.
"Không phải."
Giọng nói bình thản của nàng làm hắn máy móc hỏi tiếp: "Vậy thì vì cái gì?"
"Vì ngươi."
Tất cả chất vấn đột nhiên im bặt, đôi mắt Sở Mính trở nên thanh minh. Hắn hít thở cũng vô cùng cẩn thận, sợ đánh vỡ mộng cảnh dựng nên bởi lời nói dối kia.
Giả dối. Sao nàng có thể dùng loại lời dối trá này mà gạt hắn?
"Sở Mính, không phải ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa sao? Như ngươi mong muốn. Ngươi cũng đừng tới tìm ta."