Đôi môi tái nhợt được son phấn bao phủ, có chút mờ mịt.
Lông mi trên đôi mắt lạnh lùng khẽ run, Lăng Thanh Huyền nhìn hắn.
"Nương tử."
Sở Mính gọi, trong mắt trong lòng đều là nàng.
Để đáp lại, Lăng Thanh huyền khẽ gọi: "Phu quân."
【 Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ ẩn giấu hoàn thành. 】
Lòng đang rung động, Sở Mính ngồi xuống bên cạnh, đưa nàng ly rượu hợp cẩn.
Uống xong ly rượu, dung nhan tái nhợt của Lăng Thanh Huyền đã gần như trong suốt.
【...】ZZ không nói một lời, cứ yên lặng, không dám quấy rầy.
Làm xong tất cả nghi lễ, Lăng Thanh Huyền mới hôn lên môi hắn.
Sở Mính không biết vì sao nàng lại vội vàng như vậy, cho đến khi hương rượu trong khoang miệng hòa cùng mùi máu tanh, trái tim hắn mới bắt đầu rối loạn.
"Thanh Nhi!"
Hắn đẩy nàng ra, nhìn thấy máu tươi bên khóe môi nàng đang không ngừng chảy.
Hắn luống cuống.
Khoảnh khắc này như thể trời đất đang sụp đổ.
"Nàng làm sao vậy?! Thái y! Truyền thái y!" Hắn hướng ra ngoài hô to, giữa đại điện chiêng trống vang trời, vốn không ai nghe thấy.
"Không sao."
Lăng Thanh Huyền muốn bóp mặt hắn, lại phát hiện tay không nhấc lên nổi.
Sở Mính cũng phát giác được, hắn vội vàng ôm lấy nàng.
"Thanh Nhi. Không đâu, nàng sẽ không chết đâu, phải không?"
Chỉ là nôn ra chút máu, bảo thái y kê ít thuốc, hắn truyền chút nội lực.
Sẽ không có chuyện gì đâu.
Lăng Thanh Huyền hô hấp yếu ớt, nghe thấy tiếng trái tim hắn đang hoảng loạn, bèn cọ cọ.
"Đừng ồn."
Sở Mính run lên, cắn chặt môi.
Hốc mắt nóng lên, dần dần ngập nước.
"Chúng ta thành thân rồi, Sở Mính."
Chuyện hắn muốn làm, hoàn thành rồi.
Hắn nên vui vẻ mới đúng.
Sở Mính hô to, giọng nói nghẹn ngào: "Điều ta muốn là được ở bên nàng! Vĩnh viễn ở bên nàng!"
Giọng nói kia mang theo tiếng khóc nức nở, dần trở nên khàn đặc.
Lăng Thanh Huyền cố hết sức ngẩng đầu nhìn hắn: "Sở Mính, nam nhi đổ máu chứ không rơi lệ. Không được khóc. Ta không chết, chỉ là đi gặp kiếp sau của chàng sớm một chút."
Sở Mính kiềm nén nước mắt sắp tràn khỏi bờ mi, thân thể không ngừng run rẩy.
"Ta không muốn."
Hắn nghẹn ngào: "Không cho nàng đi gặp kiếp sau của ta. Ta muốn nàng ở lại đây với ta!"
Tiểu gia hỏa thật quá tùy hứng rồi. Trên đời này làm gì có nhiều chuyện được như ý thế chứ.
Sức lực trong cơ thể dần biến mất.
Lăng Thanh Huyền vừa nhắm mắt lại, trên môi đã nóng lên.
"Không cho phép nàng ngủ."
Đôi môi Sở Mính run rẩy, đôi mày nhăn nhúm lại.
Hắn cắn chặt răng, không chấp nhận được.
"Ta buồn ngủ." Giọng Lăng Thanh Huyền nhẹ đến mức sắp không nghe thấy.
Sở Mính chăm chú nhìn nàng, tựa như muốn xuyên thấu qua nàng.
"Nói cho ta biết, phải làm sao mới cứu được nàng? Cho ta biết, có được không?"