Nếu hắn không phải tiểu gia hỏa, Lăng Thanh Huyền đã khiến hắn chết hàng vạn lần.
Nàng căm ghét sự lừa dối, căm ghét bị lợi dụng.
Và hắn đã làm đủ hết.
"Ngươi có thể rời khỏi đây, Dạ Mộc." Nàng nghiêng người, không nhìn hắn: "Có hàng ngàn, hàng vạn huyết bộc, ta vì sao không phải ngươi thì không được?"
【 Ký chủ! Đừng chọc giận nhân vật phản diện mà. 】
Hắn còn chọc giận bổn tọa kia kìa.
【 Hắn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện mà. 】
Bổn tọa cũng còn nhỏ.
Hôm nay không cách nào trò chuyện được nữa rồi. ZZ chỉ hi vọng EQ của nhân vật phản diện tăng trưởng một tí.
Lời của thiếu nữ như búa tạ, đập mạnh vào trái tim hắn. "Không được!" Hắn duỗi tay: "Nàng đã nói chỉ cần ta!"
Tay vươn ra chạm vào khoảng không, trái tim hắn cũng theo đó mà trống rỗng.
Đồng tử màu máu bị băng tuyết bao trùm, không hề gợn sóng: "Ta có thể không cần bất kỳ ai."
Đầu đau như bị kim châm, Dạ Mộc xông lên, đè nàng xuống giường.
"Không thể!"
"Không thể!"
"Đã nói rồi, nàng chỉ có thể cần mình ta!"
Công kích đến bất ngờ làm Lăng Thanh Huyền không kịp đề phòng, thân thể chìm vào chiếc giường mềm mại. Nàng muốn đứng dậy lại bị đè mạnh xuống.
Tiểu gia hỏa lấy đâu ra sức lực vậy?!
【 Ký chủ, Huyết tộc không được bổ sung máu trong thời gian dài sẽ bị suy giảm thể năng. 】
Bổn tọa cho dù không uống máu mấy trăm năm cũng không yếu thành như vậy.
"Dạ Mộc, buông ra."
Thiếu niên lắc đầu, làn môi mỏng run rẩy: "Nàng đã nói, chỉ cần ta." Thời điểm nhân vật phản diện không hài lòng, phải dỗ dành.
Lăng Thanh Huyền không còn dùng sức phản kháng, nói: "Cần ngươi, cần ngươi. Không nói không cần ngươi nữa."
"Nàng rõ ràng vừa nói để ta rời đi."
Hắn vừa rối rắm vừa dùng một tay cởi cúc áo sơ mi, lộ ra mảng lớn da thịt, tản ra hương thơm mê người.
Hắn kéo hẳn chiếc áo ra phía sau, vuốt ve gương mặt Lăng Thanh Huyền, cúi người đưa cổ đến bên miệng nàng.
"Cắn ta."
Giọng nói dễ nghe, đầy kiên định.
Hệt như chỉ cần cắn hắn một cái, hắn sẽ nghe lời, không còn ầm ĩ nữa.
"Không cắn!"
Đại lão sẽ nghe theo lời ngươi sao? Không thể!
Mùi hương thơm ngọt quanh quẩn nơi chóp mũi, răng nanh của Lăng Thanh Huyền lộ ra.
"Cắn ta." Dạ Mộc lặp lại.
"Dạ Mộc."
Thiếu niên trầm giọng, chậm rãi nói: "Nếu nàng không cắn, ta sẽ muốn nàng." Đồng tử màu đỏ khẽ giật, Lăng Thanh Huyền kề răng nanh lên động mạch của hắn: "Ngươi nói lại lần nữa xem."
Ai nha, còn biết uy hiếp người?
Thiếu niên tựa như hờn dỗi, hít sâu một hơi: "Ta nói... Ư!"
Răng nanh đâm thủng da thịt, cắm ngập xuống.
Tuy cơ thể người nằm dưới thân hắn lạnh buốt nhưng hơi thở lại ấm áp.
Đau đớn mang theo tê dại, trong chớp mắt thân mình Dạ Mộc nhũn ra, Lăng Thanh Huyền lật người, thay đổi vị trí.
Đồng tử đỏ tươi phản chiếu ánh mắt có hơi say của thiếu niên. Nàng cúi người, liếʍ ɭáρ máu tươi tràn ra, sau đó lại cắm răng nanh xuống, hút lấy máu của hắn.
Tiếng nuốt rất nhỏ, một tiếng tiếp nối một tiếng quanh quẩn bên tai. Toàn thân thiếu niên rã rời, ngực hơi phập phồng. Cảm giác dị thường dần trỗi dậy, mỗi một tất da thịt đều như bị thiêu đốt.
Có lẽ do huyết dịch bị cướp đoạt, thiếu niên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thật khát.
Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Lăng Thanh Huyền.
"Thân ái..."
Âm cuối nhẹ kéo dài, làm lòng người ngứa ngáy.
Hắn thở phì phò, thấp giọng nói: "Đau. Khó chịu."
Lăng Thanh Huyền thu hồi răng nanh, liếʍ ɭáρ miệng vết thương của hắn, hương vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng. Mùi vị của hắn, bao nhiêu cũng không đủ.
"Ta cắn ngươi đau?"
Đây là lần đầu nàng cắn người, nghiệp vụ chưa thuần thục.
Đồng tử đỏ tươi rạng ngời, rực rỡ, bị mùi vị thơm ngọt của hắn khống chế.