Xuân Hòa nhíu mày, bình tĩnh đáp: “Tôi không ghét anh. Chỉ là tôi không thích anh theo cách đó. Chúng ta không hợp.”
Nghe vậy, ánh mắt anh Lực càng thêm kích động, bàn tay cũng dùng sức mạnh hơn. “Không thích thì anh có thể cố gắng để em thích! Nhưng tại sao em lại làm anh mất mặt trước mặt bao nhiêu người?”
“Anh buông tay ra trước đã!”
Xuân Hòa giãy giụa nhưng không thoát được. Hành động này càng kích thích anh ta, anh ta bất ngờ đẩy cô ép sát vào tường.
Xuân Hòa giật mình hét lên, nghiêng mặt tránh đi, giọng nghiêm nghị: “Đây là nơi công cộng, xin anh tự trọng! Mau buông tôi ra!”
Nhưng men rượu đã làm anh Lực mất hết lý trí. Sự từ chối của cô như giọt nước tràn ly, khiến cơn giận trong anh ta bùng lên.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngay trước mắt, trong đầu anh ta bỗng dâng lên một suy nghĩ đen tối.
Phụ nữ đẹp chẳng phải cũng chỉ để đàn ông ngắm sao? Cô đã không chịu làm bạn gái anh ta, lại còn làm anh ta mất mặt trước bao người.
Vậy thì… để xem cô còn dám mạnh miệng nữa không.
Xuân Hòa thấy ánh mắt anh Lực thay đổi, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Cô cố gắng giãy giụa nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Mộng chuyên đào hố Còn lấp hố thì hên xui ^^
Anh ta cúi xuống, môi sắp chạm vào môi cô.
“Tránh ra!” Xuân Hòa hét lên, dùng hết sức đẩy anh ta ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“A!”
Bỗng một tiếng bước chân dồn dập vang lên. Chỉ trong chớp mắt, anh Lực bị một lực mạnh kéo bật ra, ngã nhào xuống đất.
Anh ta ôm lấy mắt, đau đớn rên rỉ, miệng không ngừng chửi bậy.
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Xuân Hòa.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
“Không sao rồi, thả lỏng một chút.”
Xuân Hòa cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen như đá Hắc Diệu của Dịch Thương Bắc.
Ngay lập tức, trái tim cô dường như trở về đúng vị trí ban đầu, nhịp đập cũng dần ổn định lại.
Dịch Thương Bắc duỗi chân đá nhẹ vào Trần Lực đang nằm dưới đất, giọng thản nhiên: “Em muốn xử lý thế nào?”
Xuân Hòa liếc nhìn xung quanh, thấy có bốn, năm nhân viên phục vụ đang đứng đó. Điều này đồng nghĩa với việc không ai bên ngoài biết được cô định làm gì.
Hơn nữa, có thể khiến đám nhân viên này nghe lời như vậy, chắc chắn Dịch Thương Bắc không phải người bình thường.
Cô suy nghĩ một lát rồi ngồi xổm xuống, giọng điềm tĩnh: “Trần Lực, có cần tôi gọi xe đưa anh đến bệnh viện không? Nếu không cần thì phiền anh đứng lên, tôi có chuyện muốn nói.”
Thực ra, cú đ.ấ.m vừa rồi của Dịch Thương Bắc không quá mạnh, Trần Lực đã hết đau từ lâu, chỉ là vì tình thế hiện tại nên anh ta mới giả vờ nằm thêm một lát.
Nghe Xuân Hòa nói vậy, anh ta cắn răng mở mắt, cố gắng chống người đứng dậy, giọng đầy bực bội: “Anh đâu có làm gì, chính hắn ta động tay trước!”