Sở Phong hiểu ý, lập tức ngồi xuống bên cạnh, hạ giọng đầy tò mò: “Tôi nghe bartender nói cậu còn khen cô ấy đẹp nữa kìa. Gần đây không phải cậu nhìn trộm cô ấy thì cũng là uống rượu cùng cô ấy, chẳng lẽ thật sự muốn yêu đương à?”
Dịch Thương Bắc lười nhác đáp: “Cậu đổi nghề làm phóng viên giải trí rồi à?”
Sở Phong bĩu môi: “Tôi chỉ sợ cậu bị con gái lừa thôi. Cậu nghĩ con gái bây giờ còn bám lấy cậu thẳng thắn như trước sao? Giờ người ta có cả trăm chiêu trò. Đầu tiên kết bạn với cậu, rồi khiến cậu say mê, cuối cùng trói chặt cậu lại. Đến khi đạt được thứ mình muốn thì phủi tay bỏ đi, nhẹ nhàng như chưa từng có gì xảy ra.”
Anh ta nói một cách đầy kinh nghiệm, hệt như đã trải qua những chuyện này không biết bao nhiêu lần. Bộ dạng trông chẳng khác nào đang ám chỉ: “Nghe tôi đi, trong chuyện này cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc thôi.”
Dịch Thương Bắc không đáp, chỉ ngả người vào ghế, cả người chìm trong bóng tối. Lông mày giãn ra, khóe môi khẽ cong lên.
Sở Phong nheo mắt nhìn anh: “Nhìn cái kiểu này... chẳng lẽ cậu đang nhớ cô ấy thật?”
Dịch Thương Bắc nhàn nhạt buông một câu: “Đoán xem.”
Sở Phong lập tức chửi thề: “Cậu bị làm sao đấy?”
Vài phút sau, anh ta lục lọi gì đó rồi ném một mảnh giấy lên chân Dịch Thương Bắc.
“Số điện thoại của cô ấy.”
Xuân Hòa tắm rửa xong, cô lấy chậu trầu bà trên bệ cửa sổ xuống, cắt một nhánh rồi đặt vào chai nước khoáng đã đổ đầy nước.
Sau đó, cô lấy giấy bút, viết ngày tháng rồi dùng băng dính dán lên thân chai.
[Ngày 20 tháng 2, trời nắng.]
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Xuân Hòa mở ra xem, là một tin nhắn.
[Về đến nhà chưa?]
Cô hơi bất ngờ, xoay người ngồi lên sofa, ôm gối vào lòng.
Thời đại này, ai còn nhắn tin thường nữa chứ? Mọi người đều dùng WeChat để liên lạc.
Mộng chuyên đào hố Còn lấp hố thì hên xui ^^
Nghĩ đến đây, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Dịch Thương Bắc.
Xuân Hòa nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn trả lời.
[Tới rồi.]
[Ừ, vậy nghỉ ngơi sớm một chút.]
Xuân Hòa bật cười, nhắn lại:
[Anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé. :)]
Ở phía bên kia, Dịch Thương Bắc nhìn biểu tượng mặt cười ở cuối tin nhắn, khẽ nghiêng đầu, như thể đang nghiên cứu thứ gì đó rất quan trọng.
Cảnh tượng này, trong mắt Sở Phong, chính là một sự đối xử đặc biệt rõ ràng!
Anh ta tròn mắt nhìn Dịch Thương Bắc, chỉ tay về phía anh, như thể vừa phát hiện ra một điều động trời.
“Cậu chưa bao giờ đọc tin nhắn nghiêm túc như vậy. Cậu sắp bước vào giai đoạn thứ hai rồi!”
Dịch Thương Bắc thờ ơ hỏi: “Giai đoạn thứ hai gì?”