Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 21



Bạn thân Mạch Duyệt trêu chọc qua điện thoại: “Đúng lúc hôm nay chị rảnh, lát nữa chị qua tìm em, ăn một bữa bằng tiền lì xì của em nhé!”

Xuân Hòa cười: “Được thôi, nhưng chỉ có 200, thiếu thì bù, dư thì trả.”

“Người nổi tiếng trên mạng mà keo thế!”

Mạch Duyệt cằn nhằn trong điện thoại. Xuân Hòa vừa nghe vừa ngước mắt nhìn lên.

Trên màn hình LED khổng lồ của khu thương mại trung tâm thành phố, một đoạn quảng cáo đang phát.

Hình ảnh của Dịch Thương Bắc thoáng qua trong video.

Xuân Hòa đứng lặng trên quảng trường, xem hết đoạn quảng cáo, sau đó mở điện thoại tra thông tin về tập đoàn Dịch Thần.

Sau khi đọc qua phần giới thiệu trên Bách Khoa Baidu, cô chợt nhớ đến hai chiếc áo khoác đắt đỏ vẫn treo trên giá.

Về nhà, cô sẽ vứt chúng đi.

Nghĩ là thế, nhưng lúc về đến nhà, cô lại quên béng mất. Chỉ thay quần áo, khoác lên người một chiếc hoodie, quần jean, mang đôi giày thể thao màu trắng rồi đi ra ngoài.

Ngồi lên xe của Mạch Duyệt, Xuân Hòa gõ gõ lên cửa sổ xe: “Lại sửa xe à?”

Mạch Duyệt nhún vai: “Chị không dám không sửa. Với số tiền ít ỏi của chị, ngay cả đổi sang một chiếc Wuling Mini cũng khó khăn đấy.”

Xuân Hòa cười, thắt dây an toàn. Chiếc xe lăn bánh, đưa họ đến quán ăn quen thuộc.

“Nghệ sĩ khó quản lý lắm à?”

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

“Thị trường bão hòa quá rồi.” Mạch Duyệt thở dài. “Tiểu thịt tươi nhà bọn chị có gần 80 đối thủ cạnh tranh cùng lúc, kiếm tiền khó lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô ấy làm một vẻ mặt cực kỳ khoa trương, nhưng giọng điệu lại đầy chua xót. Sau đó, cô ấy lén liếc nhìn Xuân Hòa.

“Hay là… em quay lại thử xem?”

Thấy Xuân Hòa không phản ứng, Mạch Duyệt ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói tiếp: “Em cũng biết mà, trước đây em rất nổi tiếng trong giới người mẫu. Trong mắt chị, em là người có tương lai nhất. Nếu em tiếp tục theo nghề, chắc chắn bây giờ đã hot lắm rồi.”

Từ trước đến nay, Mạch Duyệt ít khi nhắc về chuyện quá khứ của cô, mà chính Xuân Hòa cũng không muốn nói đến.

Chuyện cũ, cô chẳng muốn nhớ lại.

Ngoại trừ Dịch Thương Bắc.

“Chuyện đã qua rồi.”

Mạch Duyệt không chịu bỏ cuộc: “Xuân Hòa, em đừng trốn tránh nữa. Thử nghĩ mà xem, nếu quay lại làm việc, thu nhập của em chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ. Em không phải muốn mua nhà cho bác gái sao? Không có tiền thì lấy gì mà mua?”

Những lời của Mạch Duyệt vô tình chạm đúng vào nỗi trăn trở sâu kín trong lòng Xuân Hòa.

Cô thực sự rất muốn mua một ngôi nhà cho mẹ. Không cần quá lớn, chỉ cần đủ ấm áp, đủ để bà có một chốn đi về đúng nghĩa.

Nhưng giấc mơ ấy… lại chẳng dễ dàng gì để thực hiện.

“Năm đó em nhất quyết rời khỏi giới, chị hiểu những khúc mắc trong lòng em. Nhưng như em đã nói, mọi chuyện đều đã qua rồi. Quay lại, đâu có gì là không tốt?”

Trong xe, bản nhạc du dương vang lên, giọng nói dịu dàng của Mạch Duyệt len lỏi vào từng suy nghĩ của Xuân Hòa.

Cô im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh. Vừa định nói gì đó thì Mạch Duyệt đã tiếp lời:

“Thời buổi này, ai mà chê tiền nhiều chứ?”