Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 3



Đồng tử Xuân Hòa hơi giãn ra. Cô cảm giác như có thứ gì đó đang giữ chặt cơ thể mình, khiến cô không thể cử động.

Nhiệt độ của anh vẫn còn vương trên lớp vải, dịu dàng len lỏi vào làn da cô, mang theo hơi ấm không thể gọi tên.

Cô khẽ siết lấy mép áo, giọng có chút khàn khàn.

“Cảm ơn anh.”

Mười phút sau, khi đã nắm được đầu đuôi câu chuyện, Xuân Hòa khoanh tay nhìn cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình.

“Xuân Duẫn An, không chỉ vi phạm luật giao thông, em còn lấy đâu ra gan mà đi gây sự với xe người ta giữa đường?”

Gương mặt non nớt của Xuân Duẫn An lộ rõ vẻ khinh thường.

“Anh ta đ.â.m vào tôi, thì đương nhiên là lỗi của anh ta.”

“Đối phương đã đền tiền rồi, em còn muốn gì nữa?”

“Có 500 tệ thôi, như cho ăn xin à?”

Xuân Hòa bỗng thấy hối hận. Vì sao cô lại phải chạy tới đây xử lý chuyện này chỉ vì một khoản lợi nhỏ như vậy?

Chuyện là, Xuân Duẫn An lái xe máy trên làn đường dành cho ô tô. Cậu ta còn cố tình tăng tốc vượt đèn vàng. Đúng lúc đó, một chiếc xe đang rẽ phải giật mình vì hành động nguy hiểm của cậu, không kịp phản ứng nên đã đ.â.m phải.

May là tốc độ không nhanh, không ai bị thương.

Bên cạnh có người lên tiếng:

“Anh Dịch, chị gái của thằng nhóc này tới rồi, hay là anh nói chuyện với cô ấy đi?”

Xuân Hòa nhìn theo hướng giọng nói phát ra, liền thấy người đàn ông đã khoác áo cho mình đang bước tới.

Cô vô thức nắm chặt vạt áo trên người. Không hiểu sao lại có chút chột dạ.

Người đàn ông cũng nhận ra cô, hàng lông mày sắc nét khẽ nhướn lên. Ánh mắt lướt qua người cô một giây, sau đó môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Em trai em à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của anh.”

“Xuân Hòa! Chị xin lỗi anh ta làm gì? Rõ ràng anh ta đ.â.m vào tôi trước mà!”

Xuân Duẫn An hùng hổ bước tới kéo tay áo Xuân Hòa. Đến lúc này, cậu ta mới để ý chiếc áo vest cô đang mặc, liền nhíu mày ghét bỏ:

“Chị mặc cái gì vậy? Xấu c.h.ế.t đi được!”

Xuân Hòa sững lại hai giây, sau đó không nói một lời, giơ tay gõ ngay một cái vào đầu cậu.

Không nói chuyện thì chẳng ai nghĩ em bị câm đâu!

Xuân Duẫn An từ nhỏ đã được nuông chiều, dù sắp tròn 18 nhưng vẫn tùy hứng, làm loạn như trẻ con.

Không đúng.

Tùy hứng làm loạn vốn chẳng liên quan đến tuổi tác, có lẽ là do di truyền từ mẹ cậu ta.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Bị Xuân Hòa gõ đầu, cậu nhóc không chịu im lặng, quay sang trừng mắt với cô, giọng đầy bực bội:

“Chị còn dám đánh tôi? Dựa vào đâu mà đánh tôi? Cẩn thận tôi méc bố, bảo ông ấy chỉnh đốn chị!”

Xuân Hòa nhướng mày, giọng nhàn nhạt:

“Vậy chị sẽ nói với ông ấy là em trộm xe máy chạy ngoài đường, suýt nữa thì gây tai nạn.”

“Chị!” Xuân Duẫn An hít một hơi thật sâu, nghiến răng: “Được! Coi như chị lợi hại! Bảo anh ta đền tiền cho tôi, tôi sẽ đi ngay!”

Xuân Hòa ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn lướt qua người đàn ông, rồi lại quay sang cảnh sát giao thông, giọng bình tĩnh:

“Phiền anh xử lý giúp ạ.”

Xuân Duẫn An vẫn chưa chịu buông tha, đưa cánh tay ra trước mặt cô, giọng hùng hồn:

“Chị! Xem đi, có phải cánh tay tôi bị trầy da không?”

“Chị lại đây nhìn thử đi!”