Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân

Chương 30



Xuân Hòa cất quyển sổ nhỏ lại, gật đầu: “Được, có vấn đề gì chị cứ liên lạc với em.”

Kỷ Minh Nguyệt mỉm cười, khẽ “ừ” một tiếng: “Cô cứ đi dạo đi, tôi không tiếp cô nữa.”

Nói rồi, cô ấy rời đi.

Xuân Hòa vốn định quay về để phác thảo ý tưởng, nhưng khi ngước mắt lên, cô bỗng nhìn thấy một bức tranh treo trên tường.

Trong tranh là một gia đình ba người đang tựa vào nhau, trên gương mặt họ tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Cô nhận ra ngay, đây là một tác phẩm trong bộ sưu tập Nhà của họa sĩ nổi tiếng Dịch Văn Trọng.

Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^

Nếu thông tin trên Baidu không sai, thì Dịch Thương Bắc chính là con trai của ông.

Là cậu bé đang cười rạng rỡ trong bức tranh này.

Hồi nhỏ, anh từng cười rạng rỡ như vậy sao?

Xuân Hòa dừng chân trước bức tranh, lặng lẽ ngắm nhìn.

Cô không biết rằng, ngay lúc ấy, từ một góc xa, Dịch Thương Bắc cũng đang nhìn cô.

Anh đến lấy tranh.

Chọc ông nội lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải dành chút thời gian để mua bức tranh mà ông thích từ lâu.

Vừa bước vào phòng tranh, đi loanh quanh một lát, anh bỗng thấy một cô gái đang đứng trước bức tranh do bố anh vẽ.

Chỉ nhìn thoáng qua, anh đã nhận ra đó là Xuân Hòa.

Cô có một nét khí chất rất riêng, trầm tĩnh mà vẫn có chút vội vã.

Vẻ mặt cô khi ngắm tranh không rõ ràng lắm, đôi mày khẽ nhíu lại, như đang suy tư điều gì đó.

Dịch Thương Bắc bước đến, đứng sau lưng cô, giọng trầm thấp:

“Thích à?”

Xuân Hòa giật mình, vội quay đầu lại. Thấy là anh, cô mới thở phào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Tôi còn tưởng gặp phải ăn trộm.”

Dịch Thương Bắc cười khẽ:

“Tôi á? Trộm trái tim thì còn có thể.”

Anh đứng bên cạnh cô, khoanh tay nhìn bức tranh.

“Hồi bé, tôi chưa từng cười như vậy.”

Xuân Hòa khẽ cong môi:

“Anh đang tự bác bỏ tin đồn à? Nhưng mà cười thế này trông đáng yêu đấy.”

Dịch Thương Bắc cảm thấy hai chữ “đáng yêu” chẳng liên quan gì đến mình.

Khi còn nhỏ, anh rất ít cười, cũng chẳng có hứng thú với điều gì, cuộc sống nhạt nhẽo đến mức nhàm chán.

Bức tranh này, chỉ đơn giản là hình ảnh mà Dịch Văn Trọng – bố anh – muốn thấy mà thôi.

“Tôi nói hồi bé cơ, bây giờ thì anh không còn đáng yêu nữa.”

Anh hơi nghiêng đầu: “Thế bây giờ tôi thế nào?”

Xuân Hòa xoay người, đối mặt với anh, ánh mắt trong veo:

“Bây giờ rất tốt.”

Cụ thể tốt thế nào, cô không diễn tả được, chỉ có thể dùng hai chữ “rất tốt” để mô tả.

Với cô, đây đã là lời khen rất cao rồi.

Dịch Thương Bắc chỉ cười.

Anh còn nói bản thân ít cười, nhưng Xuân Hòa đã thấy anh cười rất nhiều lần.

 

Hơn nữa, mỗi lần đều mang một sắc thái khác nhau.

Thật ra, khi anh cười, trông rất đẹp.