Hẹn Nhau Nơi Gió Xuân
Xuân Hòa nghĩ, vậy thì hôm nay cô nhất định phải làm ra chiếc bánh kem thật ngon.
Địa điểm làm bánh là nhà của Dịch Thương Bắc.
Thành thật mà nói, cô không ngờ anh lại trực tiếp đề nghị như vậy.
Suy cho cùng, hình như quan hệ của họ vẫn chưa thân đến mức có thể tùy tiện ra vào nhà nhau.
Nhưng Dịch Thương Bắc đã mở lời, Xuân Hòa chẳng có lý do gì để từ chối.
Dù sao cũng chỉ là làm bánh kem cho anh thôi mà, có gì khó đâu chứ.
Anh sống tại khu trung tâm thành phố Nguyên, nơi đất đai đắt đỏ bậc nhất, trên tầng cao nhất của tòa nhà Toàn Cầu.
Xuân Hòa đi thang máy hơn ba mươi giây, bước ra liền thấy một căn hộ duplex cao cấp. Từ đó đi thêm mấy mét nữa mới tới cửa nhà anh.
Tầng này chỉ có hai căn hộ, còn có cả quản gia riêng phục vụ.
Có lẽ Dịch Thương Bắc đã dặn trước nên cô lên nhà anh rất thuận lợi.
Tưởng rằng quản gia sẽ ra mở cửa, nhưng khi tới nơi, Xuân Hòa lại thấy Dịch Thương Bắc đang ngồi trên ghế cuối hành lang, thay giày.
Anh vắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn cô, rồi cất điện thoại, đứng dậy: "Lại đây."
Xuân Hòa ừ một tiếng, xách theo túi đồ, vừa đi vừa nói: "Sợ nhà anh không có đủ dụng cụ, tôi mang hết theo rồi."
Nói rồi cô lại lẩm bẩm: "Nhưng hình như nhà anh chẳng thiếu thứ gì cả."
"Vẫn thiếu."
Dịch Thương Bắc mở cửa, hơi nghiêng người nhường lối cho cô vào trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Xuân Hòa bước vào, ngẩng đầu nhìn anh: "Thiếu gì?"
"Thiếu nữ chủ nhân."
Anh đóng cửa lại, đổi dép đi trong nhà, ánh mắt đảo quanh không gian rộng lớn: "Căn nhà lớn thế này mà chỉ có một mình tôi, em không thấy cô đơn sao?"
Phòng bếp nhà Dịch Thương Bắc rất rộng. Rộng đến mức... còn lớn hơn cả căn hộ của Xuân Hòa.
Cô phải loay hoay một lúc mới tìm được mấy món dụng cụ cần dùng, ngay cả lò nướng cũng mất thêm ít phút để nghiên cứu.
Trong lúc cô bận rộn, Dịch Thương Bắc đứng dựa vào cửa, lặng lẽ quan sát.
Xuân Hòa do dự, rồi lên tiếng giải thích: “Tôi thật sự biết làm bánh.”
Dịch Thương Bắc gật đầu, khóe môi khẽ cong: “Thấy rồi.”
Xuân Hòa liếc nhìn anh, phát hiện trong mắt anh có chút trêu chọc.
Được thôi. Cô thừa nhận, chỉ vì ba chữ “nữ chủ nhân” mà tâm lý vững vàng của cô có chút lung lay.
Có lẽ vì thế mà cô mới loay hoay một hồi như gà mắc tóc, nhìn chẳng chuyên nghiệp chút nào.
May mà Dịch Thương Bắc không nói thêm gì nữa. Anh nghe điện thoại rồi rời vào phòng sách.
Căn bếp bỗng chốc chỉ còn lại mình Xuân Hòa.
Mộng chuyên đào hố
Còn lấp hố thì hên xui ^^
Không có người đứng xem, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Từ nhỏ, cô đã thích làm bánh. Nhờ thường xuyên bám lấy mẹ học hỏi, năm mười mấy tuổi cô đã có thể tự làm các món ngọt.