Hẹn Ước Cõi Âm

Chương 17



Khôi bị đưa xuống cõi âm nơi đó vừa âm u lại lạnh giá, khiến cậu phải rung rung sau đó cậu được đưa đến một căn phòng đỏ rực nơi mà tất cả mọi người ai cũng đang làm một điều gì đó mà không Khôi cũng không biết đó là gì :

 

"Đây là âm phủ sao ? và nơi đây là đâu ? Tôi sẽ làm gì ở đây ?"

 

Lúc cậu còn đang ngơ ngác thì có một lão già ông ta đang mặc trên người một bộ y bào, giống hệt các người giầu thuộc phẩm chất như vua chúa mới được mặc, khuôn mặt phúc hậu cùng bộ dáng vẻ đầy thần thái của một vị vua nào đó.

 

Ông ta đã ôm chặt cậu vào lòng mặc dù cậu không biết gì, nước ông ta hơi làm cho cậu cảm nhận được sự đau đớn nao nnức từng cơn trong lòng và cảm giác thân thuộc như là đã biết nhau từ lâu :

 

"Cuối cùng ta cũng đã tìm được con, con trai của ta".

 

Nước mắt của cậu lúc này cũng chảy xuống thành dòng cậu ôm ông lại, mà chẳng biết gì dựa theo cảm giác cậu rơi lệ mà gọi ông bằng một tiếng cha .

 

Ông ta thấy vậy liền lâu nước mắt cho cậu xoa đầu cho cậu, sau đó dắt cậu đến một bia đá và nói :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Con hãy nhìn vào đó rồi con sẽ nhớ tất cả mọi chuyện trong quá khứ"

Tài

 

Khôi nhìn vào gương ký ức bỗng ùa về, thì ra cậu là thần chết, còn ông lão ấy là Ngọc Hoàng cha của cậu, cả hai ôm nhau trong sự đoàn tụ mà khóc .

 

Lúc này ông ta đã dắt cậu đi tham quan một vòng ở cõi âm mà nói :

 

"Cuối cùng con cũng đã vượt qua tất cả kiếp nạn và từ nay, con sẽ chính thức lên ngôi thần c.h.ế.t người cang dữ nơi này"

 

Khôi ngồi trên ngôi vị đầy vẻ quý phái, sau đó cha cậu cùng một nhóm người biến mất trong một làng sương mù màu trắng .

 

Chớp mắt đã ba tháng trôi qua A Yên vẫn luôn nhung nhớ về người đàn ông tên khôi ấy, cô ngồi thẫn thờ trên chiếc bàn gỗ mà buồn bã chẳng có ai thật sự quan tâm cô cả. Quyên Đỗ thì lúc nào cũng lao vào công việc, mà bắt cô phải ép gả cho nhà Lý gia còn Thủy thì lâu lâu xuất hiện sau khi lại biệt tăm luôn. A Yên thở dài tỏ vẻ chán nản, hình như cô đang rất buồn bực về việc này, cô nhấp một ngụm trà mà ánh mắt nhìn xa xăm, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Tiếng cánh cửa lại vang lên từ bên ngoài ông lão Quyên Đỗ bước vào, ánh mắt ông ta nhìn về phía của cô như đang muốn nói một điều gì đó. Bắt gặp ánh mắt ấy A Yên tỏ ra vẻ lạnh lùng, cô từ tốn trốn khỏi ánh mắt đó của ông, nhưng ông lại tiếng đến gần cô hơn mặc kệ cho ông muốn làm gì, cô vẫn ngồi yên bất động. Ông đã ở chỗ cô ánh mắt nhìn cô, trong khi đó cô tỏ ra vẻ không quan tâm mà cầm trên tay ly trà, mà nhấp một ngụm, ông dần dần kéo chiếc ghế ra ngồi xuống chỗ của cô. Đưa đôi tay kéo tách trà đến gần ông lấy ra một chiếc ly mà rót vào đó một ngụm trà, A Yên lúc này nhìn sang phía ông, ông cũng như cô bắt đầu nhâm nhi thưởng thức ly trà ấy. Hút một hơi cạn ly trà, ông mỉm cười một cách trìu mến nhìn cô : "A Yên à !" Nghe giọng nói của ông cô cảm thấy có điều gì đó bất thường, hình như là ông lại khuyên cô nên lấy con của nhà họ Lý, cô mặc dù không thích nhưng vẫn quay đầu lại nhìn ông mỉm cười một cách niềm nở : "Dạ cha kêu con có việc gì không ?" Ông lại tiếp tục rót trà thở dài một hơi sau khi uống sạch, ánh mắt đầy gian xảo nhìn cô, nhưng cô lại quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt ấy. "Ta xin lỗi…" Nghe những lời này cô còn chưa hiểu gì đưa ánh mắt ngây thơ nhìn ông : "Ý của cha là sao hả ? Bộ cha làm gì có lỗi với con sao" Ông ta mỉm cười đặt chiếc ly xuống bàn, khuôn mặt nhăn nhó, rồi cau mày lại : "Cha đã lỡ hứa ba ngày nữa sẽ gả con cho nhà họ Lý rồi, nên con hãy chuẩn bị tâm lý đi là vừa" A Yên nghe được tin này như sét đánh ngang tai, cô đứng hình một lúc lâu trong sự bối rối của ông lão Quyên Đỗ. "Cha sao cha lại làm như thế chứ ? Không phải con đã nói là con đã đem lòng yêu người khác rồi sao, mà cha còn làm vậy ?" Ông lão Quyên Đỗ thở dài một cái : "Ai cũng từng nói vậy ? Nhưng con đã lớn rồi, gái lớn thì phải có chồng chứ ? Ta đang làm điều này là tốt cho con đấy" A Yên nhìn ông bước ra ngoài, từng bước chầm chậm vang lên ' Bộp Bộp ' Cô tức giận nghiến chặt răng trên tay còn cầm ly trà, cô như không kìm chế được mà ném nó xuống đất miệng thì rào hét cầu mong sẽ có một phép màu nào đó xảy ra. "Không tôi không muốn nghe theo sự sắp đặt của ông, ông là ai chứ ông không phải là cha ruột của tôi, ông không thể bắt ép tôi làm việc tôi không muốn" Ông lão Quyên Đỗ đứng lại ông không cho cô một cơ hội nào cả, chỉ nói một lời dập tắt hy vọng của cô mà mở cánh cửa bước ra ngoài. "Con nói ta không phải là cha con, nhưng ta là người đã quyết định tất cả mọi chuyện, không nói nhiều nữa sau ba ngày con nhất định sẽ phải lấy chồng" A Yên khóc nức nở cô úp mặt mình xuống bàn trong sự căm tức : "Không mình không muốn như vậy, mình không muốn anh người mình không thích" Nhưng số phận của người phụ nữ thì làm sao

tránh được việc này chứ.