Heo Mặt Người

Chương 8



"Trong nhà có ai không? Cháu là người nhà họ Điền ở đầu làng, hiện có hai đồng chí cảnh sát muốn vào nhà để tìm hiểu về tình trạng của chú Tiêu trước khi qua đời, phiền mở cửa được không ạ?"

Ngay sau khi tôi nói xong, bên trong vang lên tiếng thì thầm, dường như có người đang bàn bạc. Một lát sau, cửa mở. Một người phụ nữ to lớn, vai rộng xuất hiện trước mặt, đứng chắn ngay ở cửa, che khuất hoàn toàn tầm nhìn vào bên trong.

"Các người là cảnh sát?"

"Chào chị, tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố, tên Lý Cường, đây là giấy tờ của tôi." Chú Cường nói xong, rút thẻ ra và đưa trước mặt người phụ nữ, lắc nhẹ để bà ta thấy.

"Ồ, thật sự là cảnh sát à? Mấy anh có chuyện gì không? Tôi nghĩ mấy anh cũng biết rồi, em trai tôi vừa mất cách đây vài ngày, cả nhà tôi hiện giờ tâm trạng không tốt, nên..."

Người phụ nữ đứng chắn trước cửa như không muốn chúng tôi vào, cứ đứng chặn ở đó mãi.

"Chúng tôi chỉ muốn vào xem qua hiện trường, sẽ không hỏi quá nhiều đâu."

Giọng chú Lý lúc này trầm xuống, nặng nề hơn. Thấy chúng tôi không có ý định quay về, bà ta đành phải nhường đường, mời chúng tôi vào trong.

Vừa bước vào sân, chúng tôi thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào khung cửa chính, nghiêng người quan sát. Thấy chúng tôi bước vào, ông ta vội vã tiến tới chào hỏi.

"Cảnh sát phải không? Mấy anh nhất định phải điều tra cho rõ ràng, em trai tôi ch//ết thật sự là vì lý do gì. Mấy anh nói nó bị trúng độc, nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Hy vọng lần này các anh sẽ điều tra kỹ hơn."

Cách hành xử của người đàn ông này hoàn toàn khác với người phụ nữ đứng ở cửa, khiến tôi thoáng chút ngạc nhiên. Ông ta nắm lấy tay tôi, khiến tôi không kịp phản ứng.

"Chú gì đó ơi, cháu không phải cảnh sát đâu. Hai người đứng sau cháu mới là cảnh sát."

Tôi rút tay lại, chỉ vào chú Cường và đồng đội phía sau. Nhận ra sự nhầm lẫn, người đàn ông liền lặp lại những gì vừa nói với họ.

"Anh yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, đảm bảo sẽ cho gia đình anh một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng anh cũng cần phối hợp với chúng tôi."

"Chắc chắn, tôi sẽ phối hợp hết sức."

Nghe lời chú Cường, người đàn ông liên tục gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Bây giờ anh nói qua về mối quan hệ giữa anh với Tiêu Chí Cường (Tiêu thợ m.ổ) đi?"

"À, tôi là anh rể của cậu ấy, tên là Vũ Hữu Tài, còn đây là chị gái của cậu ấy, Tiêu Tứ Hỷ."

Vũ Hữu Tài kéo người phụ nữ đứng bên cạnh, từ nãy giờ vẫn lạnh lùng quan sát, vào cuộc nói chuyện.

"Hôm nay các anh đến đây làm gì? Theo chúng tôi biết, th/i th/ể của Tiêu Chí Cường vẫn còn ở nhà x.á.c, sao các anh lại có mặt ở đây?"

"À, đây là chị của cậu ấy, nhớ em trai quá nên muốn đến đây ngồi một lát. Tôi không có cách nào khác nên phải đi cùng, chúng tôi vừa mới đến thì mấy anh cũng vừa tới."

"Vậy à, chúng tôi có thể vào trong nhà xem qua không?"

"Có thể, có thể."

Vũ Hữu Tài vừa nói vừa làm động tác mời, dẫn chúng tôi vào trong nhà. Nhưng tôi để ý thấy người phụ nữ đứng bên cạnh kéo nhẹ tay áo ông ta, dường như muốn nhắc nhở điều gì đó, còn ông ta lại khéo léo tránh khỏi.

Cảm giác của tôi mách bảo rằng hai người này chắc chắn có vấn đề. Khi vào nhà, chúng tôi thấy hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, khác hẳn với những gì mà Lý lão nhị đã mô tả.

"Xin lỗi cảnh sát, tôi không biết các anh sẽ đến, nên đã nhờ vợ dọn dẹp lại nhà cửa. Anh xem, thế này…"

"Không sao. Nồi thịt mà Tiêu Chí Cường ăn trước khi ch//ết, các anh vẫn còn giữ chứ?"

"Vẫn còn, chúng tôi để trong tủ lạnh. Sau khi cảnh sát lấy mẫu, chúng tôi không dám động vào và cũng không dám vứt đi, nên giữ nguyên ở đó. Nếu các anh muốn xem, tôi sẽ đi lấy ngay."

Nói xong, Vũ Hữu Tài đi vào bếp trong cùng, mang ra một cái nồi to hơn nồi cơm điện thông thường. Ông ta đặt nó lên bàn ở phòng khách. Tôi thấy bên trong nồi, nước súp đã đông lại thành dạng thạch. Chú Cường cầm muỗng khuấy nhẹ, những miếng thịt heo nấu chín đã rã ra hoàn toàn, trông như một nồi cháo đặc. Mặc dù nồi được để trong tủ lạnh, tôi vẫn ngửi thấy một mùi chua nhẹ thoảng qua. Chú ấy khuấy vài lần nhưng không phát hiện thêm điều gì.

"Hai vợ chồng các anh, trước khi thợ m.ổ Tiêu qua đời, có thấy điều gì bất thường không?" Chú Cường buông muỗng xuống, ngước lên hỏi.

"Không có. Tôi và chị gái cậu ấy sống ở làng bên cạnh, rất ít khi qua lại. Chỉ khi nào cần gi//ết m.ổ lợn thì chúng tôi mới đến tìm cậu ấy thôi, bình thường chúng tôi không liên lạc nhiều."

Vũ Hữu Tài vội vàng đáp lời.

"A, thật vậy sao?" Chú Cường nheo mắt, nhìn chằm chằm vào hai người. Cả hai tránh ánh nhìn của chú, khuôn mặt hiện lên vẻ căng thẳng rõ rệt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com