Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương Bibi

Chương 10: Nếu là cô gái mà Quý Hạ thích...



Khi kết quả cuối cùng được công bố, tiết mục của nhóm Quý Hạ giành được giải nhất, lại còn nhận được lời khen ngợi từ chính miệng của huấn luyện viên trưởng. Tuy rằng có chút khôn khéo trong việc chọn bài hát chủ đề, nhưng xét cho cùng đó cũng là do thực lực của hai người họ nên Quý Hạ cảm thấy việc đạt giải nhất này không có gì là không xứng đáng.

Đôi khi việc "đánh trúng sở thích của người khác" cũng là một cách thức khôn khéo.

Giải nhì thuộc về nhóm nhỏ đại diện cho câu lạc bộ nhảy đường phố. Dù tiết mục của họ bắt mắt và phù hợp với xu hướng hiện tại hơn, nhưng dưới góc nhìn của ban giám khảo thì vẫn thiếu đi một chút "tầm nhìn tổng thể".

Phàn Ly vội vàng kéo Quý Hạ đi ký tên nhận tiền thưởng. Hai người làm đúng theo thỏa thuận từ trước, cậu ta chuyển khoản ngay tại chỗ cho Quý Hạ 300 tệ rồi vui vẻ rời đi. Đợi người đi khuất hẳn, Tống Na Na mới kìm không được lên tiếng: "Quý Hạ, sao cậu ta đưa cậu có chút xíu vậy?"

Cộng thêm chuyện Phàn Ly trước đó vừa mới xảy ra va chạm với Giang Vãn Thu, giờ nhận được tiền thưởng lại chỉ chia cho Quý Hạ có từng đó, khiến Tống Na Na càng thêm ác cảm với người này.

Chỉ là, cô ấy ngại vì người trong cuộc là Quý Hạ còn chưa lên tiếng, nên cũng không tiện ra mặt thay người khác.

"Lúc trước mình tìm cậu ấy lập nhóm đăng ký đã thỏa thuận sẽ chia ba bảy rồi, không phải lỗi của cậu ấy."

"Thật sự không hiểu nổi cậu, rõ ràng nếu cậu tự mình tham gia thì thứ hạng cũng sẽ không tệ mà." Tống Na Na bất mãn lầm bầm, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt thoáng chút suy tư của Giang Vãn Thu khi nghe lời cô ấy nói, nhưng rất nhanh liền biến mất.

"Có lẽ..."

"Là để cho chắc chắn hơn một chút?"

Giang Vãn Thu mỉm cười nói ra suy đoán của mình, tuy là đang trả lời câu hỏi của Tống Na Na, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Quý Hạ.

Chắc chắn hơn về cái gì chứ?

Nếu đã không để tâm đến tiền thưởng sau khi đạt giải, cũng không phải vì muốn nổi tiếng, vậy thì dốc hết tâm sức cố gắng như vậy còn có thể vì điều gì?

Đáp án không cần nói cũng biết, hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Bị đối phương phát hiện ra tâm tư nhỏ bé của mình, Quý Hạ lại giả vờ như không biết, nhanh chóng tìm cách nói lảng sang chuyện khác--

"Thôi không nói chuyện này nữa. Tiền cũng không nhiều, nhưng hôm nay vui như thế này, lại còn giành được giải nhất, hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đó trước khi về nhé?"

"Hôm qua nhà ăn số 3 có một quán lẩu khô mới mở, có thể đến thử xem sao."

....

Ăn uống no nê, Tống Na Na một mình vui vẻ đi về hướng ký túc xá. Trước khi rời đi, cô nàng không quên nỗ lực cố gắng lần cuối cùng cho bản thân--

"Cho mình ở cùng thật sự không được sao?"

"Nếu hai người đều không thích nằm giữa, mình có thể hy sinh một chút để mình nằm giữa cho!"

Trời nóng nực thế này, cô ấy cũng rất muốn được ngủ trong phòng có điều hòa.

Nhưng lại bị Quý Hạ không chút do dự thẳng thừng từ chối, còn Giang Vãn Thu thì lựa lời nói khéo với Tống Na Na rằng giường ký túc xá của trường có lẽ không đủ chỗ cho ba người ngủ.

Nghe vậy, Tống Na Na mới có chút tiếc nuối rời đi.

Mùa hạ vào chiều tối không nóng như ban ngày, nhưng cũng chẳng mát mẻ gì. Cơn gió thổi tới vẫn mang theo một luồng khí ẩm nóng. Quý Hạ đi bên cạnh Giang Vãn Thu, trên tay cầm một túi giấy. Dưới ánh đèn đường, bóng hai người đổ dài trên mặt đường nhựa.

Khi đi ngang qua sân vận động lớn, vẫn có thể thấy thấp thoáng bóng người đang chạy trên đường băng. Mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường đều ngập tràn hơi thở thanh xuân, khiến Giang Vãn Thu cảm thấy như mình trẻ lại vài tuổi, như thể quay về những năm tháng đại học của chính mình.

Tầm giờ này phần lớn sinh viên đã về ký túc xá hoặc vẫn còn lang thang ở bên ngoài, trên đường cũng không có nhiều người. Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía khu ký túc xá giáo viên. Trong lúc nói chuyện, Quý Hạ thỉnh thoảng lại cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại.

Không chỉ một lần, khi Giang Vãn Thu nghiêng đầu qua trò chuyện, cô ấy đều nhìn thấy avatar hoạt hình tên "Tiểu Ngư" hiện lên màn hình điện thoại của đối phương.

Đi bộ khoảng hơn mười phút, hai người dừng lại dưới một tòa ký túc xá.

Quý Hạ đã từng đến đây để đưa đồ cho cố vấn học tập, nên cô khá quen thuộc với cách bày trí của ký túc xá giáo viên. Trường Đại học Ngoại ngữ không thiếu tiền, vì vậy ký túc xá phân cho các giáo viên cũng được trang hoàng khá tốt.

Sau khi vào cửa, cô đặt chiếc túi đang cầm trong tay lên bàn, đợi đến khi quay người lại...

Đã thấy Giang Vãn Thu lấy hai tấm vé từ trong túi ra, kẹp giữa hai ngón tay huơ nhẹ trước mặt Quý Hạ, cho đến khi đối phương nhìn rõ hoàn toàn--

"Vé xem concert của Du Duyệt?" Ánh mắt Quý Hạ sáng lên, ngay cả giọng nói cũng vô thức cao hơn một chút, bộ dáng vô cùng kinh ngạc, "Phần thưởng là cái này ạ?"

Cô đưa tay ra định nhận lấy.

Thật ra Quý Hạ rất thích ca sĩ này, hồi còn nhỏ đã từng nhắc đến chuyện này với Giang Vãn Thu, nói rằng sau này sẽ tiết kiệm tiền để mua vé đi xem concert của Du Duyệt, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.

Chỉ là...

"Đang nghĩ gì vậy, đây đâu phải là phần thưởng." Giang Vãn Thu hơi nghiêng đầu, khi đầu ngón tay Quý Hạ sắp chạm vào tấm vé, cô ấy liền rụt tay về, sau đó nói rõ từng chữ một, "Chị đi xem cùng em, đây mới chính là phần thưởng."

"Cứ coi như chị giúp em bù đắp tiếc nuối của kỳ nghỉ hè tốt nghiệp năm đó." Nói xong, cô ấy mới đặt hai tấm vé vào tay đối phương, "Giữ cho cẩn thận, phần của chị cũng nhờ em giữ hộ luôn."

Tấm vé concert có chất liệu rất mịn màng. Quý Hạ cầm trong tay, nhìn chăm chú một lúc, không hiểu sao đầu mũi bỗng dưng cảm thấy cay cay.

Cô dùng phần thịt mềm của ngón tay cái miết nhẹ hai lần, nhất thời cảm thấy trong lồng ngực ấm áp lạ thường.

Quý Hạ cảm thấy Giang Vãn Thu thật sự rất tốt, nếu như cô có một người chị gái ruột, có lẽ cũng không thể nào đối tốt với cô được như Giang Vãn Thu.

Nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ đến một chuyện khác--

"Em biết concert của cô ấy sẽ tổ chức ở sân vận động vào thứ sáu tuần tới. Em vốn cũng định mua vé đi xem, nhưng sau đó xem lại thời gian thì phát hiện lúc đó kỳ huấn luyện quân sự vẫn chưa kết thúc." Cô gái khẽ nhíu mày, "Cho nên, em e là..."

"Có chị ở đây, em còn lo lắng cái gì?" Giang Vãn Thu không hề bận tâm, trực tiếp cắt ngang lời Quý Hạ.

Câu nói này khiến cô nàng đột nhiên bừng tỉnh.

Phải rồi, có Giang Vãn Thu ở đây mà.

Sao cô lại quên mất nhỉ, đối phương vốn dĩ đâu phải là người tuân thủ theo quy tắc, hay là do xa cách quá lâu nên đã bị chiếc áo blouse trắng này làm cho mê muội rồi?

Ngay từ bốn năm trước, Giang Vãn Thu đã từng giả làm phụ huynh để xin phép cho cô nghỉ học, đưa cô ra ngoài giải khuây. Huống hồ bây giờ còn có thân phận "bác sĩ của trường", muốn giúp cô xin nghỉ bệnh thì quả thực rất dễ dàng.

Thấy cô đột nhiên ngẩn người, Giang Vãn Thu không nhịn được duỗi tay véo nhẹ tai đối phương, kéo sự chú ý của cô trở về, sau đó bắt đầu ra lệnh: "Đừng nghĩ nhiều nữa, muộn lắm rồi, mau đi tắm đi."

Quý Hạ mím môi, vui vẻ ngoan ngoãn đáp một tiếng "Vâng ạ".

Phòng ký túc xá của trường không lớn, khả năng cách âm ở mức trung bình. Người trong phòng đang tắm, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách rõ ràng.

Trong lúc Quý Hạ tắm, Giang Vãn Thu tranh thủ dọn dẹp qua loa căn phòng. Ga trải giường và chăn bông là đồ mới được phát khi nhà trường phân bổ ký túc xá cách đây không lâu, có thể tạm dùng được.

Vào ban đêm, sau khi đèn trong phòng được tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn đường yếu ớt bên ngoài hắt vào qua khe rèm cửa. Quý Hạ nằm trên giường, với tay lấy điện thoại, chuẩn bị trả lời tin nhắn cuối cùng rồi nói câu chúc ngủ ngon.

Nhưng đúng lúc này...

"Quý Hạ, em đang nhắn tin với bạn trai sao?" Giọng nói của Giang Vãn Thu đột ngột vang lên, trong bóng tối cô ấy đột nhiên nghiêng người, gối đầu lên cánh tay và nhìn người nằm bên cạnh.

Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt của Quý Hạ, Giang Vãn Thu chỉ cảm thấy hàng mi của cô gái vừa dài lại vừa dày.

Cô ấy nhìn thấy đối tượng đang trò chuyện với em vẫn là cái avatar hoạt hình quen thuộc kia. Từ nãy đến giờ, dường như Quý Hạ vẫn luôn trò chuyện với người này.

Giang Vãn Thu đơn thuần chỉ là cảm thấy thắc mắc.

"Chị..." Quý Hạ sửng sốt trước câu hỏi này, ngay cả động tác gõ tin nhắn cũng khựng lại, "Sao chị lại hỏi như vậy?"

"Chị không cố ý nhìn trộm em nói chuyện đâu, chỉ là từ lúc nãy đến giờ hình như em vẫn luôn trò chuyện với người này." Giang Vãn Thu ngẩng đầu giải thích, thái độ rất quang minh lỗi lạc, ánh mắt cũng vô cùng trong sáng.

Vừa nói xong, cô ấy lại thấy trong khung chat của Quý Hạ, "Tiểu Ngư" lại gửi đến một tin nhắn: 【Được rồi, ngủ ngon.】

Tuy chỉ có bốn chữ đơn giản cùng hai dấu chấm câu, nhưng dưới góc nhìn của Giang Vãn Thu thì hai từ "ngủ ngon" lại mang theo chút mập mờ không rõ.

Ít nhất thì...

Khi cô ấy ở độ tuổi của Quý Hạ bây giờ, vẫn chưa từng nhàm chán đến mức sẽ nói chúc ngủ ngon với người mà mình không thích.

Còn khi trò chuyện với bạn bè, cô ấy sẽ thường biến mất giữa chừng, hoàn toàn không có thói quen nói chúc ngủ ngon.

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu chúc "ngủ ngon". Quý Hạ xem xong thì dứt khoát đặt điện thoại xuống, sau đó mới quay sang nhìn Giang Vãn Thu-- lúc này hai người đang ở tư thế mặt đối mặt với nhau. Chiếc giường này rộng khoảng 1 mét rưỡi, hai người nằm ngủ thừa sức dư dả, nhưng họ vẫn nằm sát vào nhau.

"Ý em là, sao chị lại nghĩ đó là bạn trai ạ?"

"Vậy không lẽ..." Giang Vãn Thu, bỗng nhiên.

"Không thể là bạn gái sao?" Quý Hạ cắt ngang lời nói còn dang dở của đối phương, trong bóng đêm, cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mắt của Giang Vãn Thu, cũng chẳng biết lời nói ra là thật hay đùa.

Chủ đề đột ngột chuyển hướng khiến Giang Vãn Thu có chút bất ngờ, nhất thời không kịp phản ứng. Cô ấy im lặng một lúc lâu vì kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại lại vẻ bình tĩnh như ban đầu.

"Bạn gái à, đương nhiên có thể." Cô ấy chấp nhận rất nhanh, cũng không hề có chút gì là không thấu hiểu. "Tuy bản thân chị không thích con gái, nhưng điều đó không có nghĩa là chị thấy con gái không được phép yêu con gái, hơn nữa..."

Một câu "hơn nữa" lại thành công khơi gợi sự tò mò của Quý Hạ, cô dỏng tai lên, chăm chú chờ đợi câu nói tiếp theo của chị.

Chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Giang Vãn Thu từ ngay bên gối truyền tới, còn mang theo một tia dịu dàng.

"Nếu là cô gái mà Quý Hạ thích..."

"Vậy thì chắc hẳn cũng rất đáng yêu nhỉ."

======================

Tác giả có điều muốn nói:

Bác sĩ Giang thật sự tốt quá đi thôi huhuhu