Giang Vãn Thu cũng không nói rõ cụ thể là loại thạch gì, cô ấy chỉ để lại không gian tưởng tượng phong phú cho Quý Hạ. Cô ấy cũng chẳng thấy câu nói đó của mình có gì là không ổn.
Sau khi xuống xe, hai người không đi đâu xa mà giải quyết bữa tối ngay tại một nhà hàng có trang trí đẹp mắt gần đó.
Chỉ là đợi đến khi từ nhà hàng đi ra, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối sầm lại. Các cửa tiệm nhỏ trên con phố này đều đã bật đèn biển hiệu, những tấm biển đủ màu sắc làm người ta có chút hoa mắt.
Đứng ở vị trí cửa tiệm nhìn ra xa có thể thấy quảng trường lớn phía trước sân vận động lúc này đã có rất đông người tụ tập. Concert bắt đầu lúc tám rưỡi tối, việc soát vé đã bắt đầu từ trước đó, Giang Vãn Thu cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi dẫn Quý Hạ đi vòng qua phía bên kia đường.
Từ lúc xếp hàng kiểm tra vé cho đến khi vào trong, Quý Hạ đều lẽo đẽo đi sát phía sau Giang Vãn Thu, tay cô luôn được Giang Vãn Thu nắm chặt.
Đối phương sợ cô sẽ bị dòng người chen chút tách ra.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, lòng bàn tay đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, có chút dính dính, nhưng cô lại hoàn toàn không có ý định gạt tay người kia ra.
Mãi cho đến khi vào sân vận động, ngồi xuống ghế, làn gió mát lạnh từ điều hòa trung tâm phía trên thổi xuống, cả hai mới cảm thấy toàn thân bớt nóng hơn.
Toàn bộ sân vận động rất lớn, không khí náo nhiệt lấy sân khấu làm trung tâm lan tỏa đến từng ngóc ngách. Khi tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ loa vang lên, tất cả mọi người đều biết rằng, đêm hội cuồng nhiệt tối nay đã bắt đầu.
Quý Hạ tận mắt chứng kiến sự "dịu dàng" và "thanh lịch" trên người Giang Vãn Thu dần tan biến theo từng đợt không khí náo nhiệt tăng dần, thoáng chốc đã hóa thành một tinh linh sinh ra dành riêng cho màn đêm.
Vốn dĩ cô đã mong chờ buổi biểu diễn này từ rất lâu, bởi vì ca sĩ này là người cô đã ngưỡng mộ từ hồi cấp hai.
Nhưng đêm nay, sự chú ý của cô hoàn toàn không còn đặt trên người nữ ca sĩ nữa.
Đến đoạn cao trào nhất của cả buổi diễn, mọi người đều phấn khích ôm chầm lấy người bên cạnh, có người còn hét lên. Quý Hạ không ôm ai cũng không hét lên, chỉ biết tay mình bị nắm chặt, giơ lên cao.
"Quý Hạ -- "
Giữa tiếng nhạc ồn ào và sự cuồng nhiệt này, Quý Hạ thoáng nghe thấy người bên cạnh dường như gọi tên mình.
Cô bèn quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt Giang Vãn Thu sáng lấp lánh, mỉm cười dịu dàng với cô: "Sinh nhật vui vẻ."
"Cái gì ạ?"
Quý Hạ không nghe rõ, âm thanh bên tai thực sự quá hỗn loạn.
Nhưng Giang Vãn Thu lại không lặp lại lần thứ hai, cô ấy quay đầu đi, tiếp tục hòa mình vào phần còn lại của đêm hội cuồng nhiệt.
Cho đến khi tiếng nhạc kết thúc, mọi người rời đi.
Lúc toàn bộ buổi diễn kết thúc thì đã hơn mười một giờ đêm. Đợi đến khi họ quay về Đại học Ngoại ngữ theo đường cũ thì đã rạng sáng, nhưng Quý Hạ không hề quên hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của mình.
Mặc dù nói chính xác thì mới là mười chín tuổi, nhưng theo tục lệ quê nhà, họ đều đón sinh nhật theo tuổi mụ.
Hơn nữa, cô không tìm được bất kỳ cơ hội thích hợp nào để nói chuyện này với Giang Vãn Thu, mà ngày hôm nay cũng sắp kết thúc rồi.
"Chị ơi," nghĩ tới nghĩ lui, Quý Hạ vẫn do dự mấp máy môi, "Thật ra hôm nay..."
-- Là sinh nhật hai mươi tuổi của em.
"Hửm?" Chỉ nghe Giang Vãn Thu khẽ hừ một tiếng, cắt ngang lời đối phương.
Cô ấy quay đầu sang, chờ đợi vế sau của Quý Hạ.
Nhưng vế sau của Quý Hạ, lại chính là không có vế sau.
"Không có gì đâu ạ, hôm nay rất vui."
"Cảm ơn chị."
"..."
Năm lần bảy lượt, Quý Hạ vẫn không thể nói ra lời muốn nói, bởi vì chỉ cần Giang Vãn Thu nhìn về phía cô, cô lại bắt đầu thấy lòng dạ rối bời.
"Muộn rồi, em về trước đây, không thì lát nữa cô quản lý ký túc xá gặp sẽ nhắc nhở." Quý Hạ mím môi, cuối cùng vẫn quyết định nuốt chuyện "sinh nhật" vào bụng thì hơn.
Dù sao thì, cũng chỉ còn một lúc nữa là hết ngày hôm nay rồi.
Trong lòng cô không khỏi có chút hụt hẫng.
Cô gái đặt tay lên tay nắm cửa xe, chuẩn bị xuống xe, nhưng đúng lúc này --
"Quý Hạ." Giang Vãn Thu đột nhiên lên tiếng, gọi người định rời đi lại, "Em đợi một chút."
Động tác mở cửa của Quý Hạ khựng lại, cô rất tự nhiên ngồi ngay ngắn lại trên ghế, động tác tự nhiên đến mức khiến người ta nhìn vào đều tự hỏi liệu có phải cô muốn rời đi hay không.
Quý Hạ yên lặng nhìn người bên cạnh, chờ đối phương nói tiếp lời còn dang dở.
Chỉ thấy Giang Vãn Thu cong cong đôi mắt, nghiêng người về phía cô. Trái tim Quý Hạ cũng vì động tác này của đối phương mà thắt lại mạnh một cái, trong cơn mơ hồ, cô còn tưởng Giang Vãn Thu lại định làm hành động "thân mật" gì đó với mình.
Nhưng đối phương không làm vậy.
Khoảng cách giữa hai người tuy rất gần, nhưng Giang Vãn Thu nghiêng người qua chẳng qua chỉ để mở hộc đựng đồ phía trước ghế phụ. Chỉ thấy một hộp quà màu trắng lặng lẽ nằm bên trong, chính giữa hộp là logo hình trái cây rất rõ ràng.
Giang Vãn Thu đưa tay, rất dễ dàng lấy món đồ đó ra.
"Quà sinh nhật." Người phụ nữ cong môi, giọng nói trong trẻo ở trong xe yên tĩnh vang lên, nụ cười này lại khiến Quý Hạ sau này nhớ mãi rất lâu.
Cô ấy đưa chiếc hộp trắng vào lòng Quý Hạ, theo sau đó là một câu nói muộn màng -
"Sinh nhật vui vẻ, Quý Hạ."
"Chị không quên sinh nhật em đâu nha."
Hốc mắt Quý Hạ không hiểu sao bỗng dưng nóng lên, câu "Sinh nhật vui vẻ" này dường như đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.
Nhưng Giang Vãn Thu vẫn tiếp tục nói những lời dang dở.
"Thật đáng tiếc vì một vài lý do mà chị không thể chứng kiến những lần tốt nghiệp của em, cũng rất tiếc là bốn năm trước rõ ràng đã hứa sẽ cùng em đón sinh nhật, nhưng lại vì chuyện khác mà rời đi trước." Tuy đang nói lời xin lỗi, nhưng gương mặt Giang Vãn Thu vẫn nở nụ cười dịu dàng, "Cho nên hôm nay, xem như là sự bù đắp của chị vì đã thất hứa."
"Hy vọng em sẽ thích món quà này," vừa nói cô vừa đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi bên tai cô gái ra sau, động tác dịu dàng mà cẩn thận, "Cũng hy vọng sau này em sẽ học hành thật tốt, trở thành người mà em muốn trở thành."
Máy tính bảng kèm bút.
Không phải là món quà lãng mạn gì cho cam, nhưng lại là thứ chạm đến trái tim Quý Hạ.
Quan trọng nhất là...
Đôi mắt Quý Hạ sáng rực nhìn món đồ trong lòng, đây là do Giang Vãn Thu tặng.
Cô không ngờ đã qua lâu như vậy, đối phương vậy mà vẫn luôn nhớ sinh nhật của mình.
Thì ra buổi concert này không phải là tình cờ trùng hợp, mà là do Giang Vãn Thu cố tình chọn lựa. Sinh nhật cũng không hề bị "lãng quên", chỉ là giả vờ "không biết" mà thôi. Sự để tâm và "thích" được đặt trên đầu trái tim như vậy, là thứ mà Quý Hạ không thể dùng tình cảm thông thường để đón nhận.
Nhưng, cũng là thứ cô không thể từ chối.
Khoảnh khắc này, trong lòng Quý Hạ lần đầu tiên nảy sinh một loại ham muốn gọi là "tham lam". Cô tham lam muốn có thêm một chút yêu thích của Giang Vãn Thu, bất kể sự yêu thích đó có phải là loại cô mong muốn hay không.
"Sao không nói gì, là thích hay không thích?" Lúc này trong xe yên tĩnh, giọng nói mang ý cười của người phụ nữ lại vang lên lần nữa, kéo suy nghĩ của Quý Hạ trở về.
"Đương nhiên là thích ạ, em rất thích." Cô gái trả lời câu hỏi này không chút do dự.
Nhưng không ngờ câu hỏi này của đối phương chỉ là để làm nền cho câu hỏi tiếp theo. Chỉ nghe Giang Vãn Thu chớp mắt, cười trêu chọc: "Vậy là thích quà, hay là thích người tặng quà hơn đây?"
===============
Tác giả có lời muốn nói:
Nói thẳng nhé, loại gái thẳng thế này thì ai cũng không thoát nổi đâu, nhưng tại hạ vẫn khuyên mọi người "Trân trọng sinh mệnh, tránh xa gái thẳng", tám chữ này khắc cốt ghi tâm (khắc vào khói thuốc hít vào phổi)!