*Chú thích: ba chương gộp thành một ____________
"Chị có thể sẽ gặp nguy hiểm á?" Giang Vãn Thu lặp lại câu nói này của Quý Hạ, ngẫm nghĩ kỹ một lát, không hiểu sao lại bật cười.
Nhờ ánh trăng yếu ớt, Quý Hạ có thể thấy rõ bờ vai người phụ nữ đang khẽ rung lên.
"Chị..."
"Chị cười cái gì?"
Có gì đáng để cười cơ chứ?
Quý Hạ không hiểu nổi.
Cô cảm thấy mình đang rất nghiêm túc "cảnh cáo" và "nhắc nhở", nhưng sự nghiêm túc đó lại đổi lấy thái độ xem đây như trò đùa của Giang Vãn Thu, cô gái chỉ cảm thấy hơi bực mình, bàn tay nắm chặt chăn cũng siết lại.
"Không có gì, chỉ là thấy lời cảnh cáo của em rất đáng yêu." Giang Vãn Thu khẽ cười, cố ý nhích người lại gần Quý Hạ hơn một chút, "Vậy... cái nguy hiểm mà em nói cụ thể là chỉ cái gì thế?"
Cô ấy chớp mắt, trong mắt ẩn chứa chút tò mò và háo hức muốn thử, hàng mi dài cũng chuyển động theo động tác chớp mắt.
Giang Vãn Thu chẳng hề bị "cảnh cáo", ngược lại sau khi bị Quý Hạ nói như vậy, lại nảy sinh chút ý nghĩ muốn biết sai mà vẫn muốn thử.
Có lẽ đây chính là tâm lý nổi loạn của con người đi, vốn dĩ đang yên đang lành chẳng hề nghĩ đến phương diện đó, nhưng sau khi bị người khác cố ý nhắc tới thì lại muốn thử xem sao, cộng thêm men rượu trong người đang tác quai tác quái... Quý Hạ bây giờ ngược lại mới là người rơi vào thế khó xử.
Chỉ có mình Quý Hạ biết, chút dũng khí mà cô vừa mới gắng gượng dựng lên đã bị Giang Vãn Thu nói vài ba câu làm cho tan biến sạch sẽ không còn dấu vết.
Thấy Giang Vãn Thu đến gần như vậy, ngược lại cô lại vô dụng mà bắt đầu căng thẳng.
Người còn muốn thử lùi lại thêm chút nữa, nhưng lùi nữa thì đã đến mép giường rồi.
Không còn đường lui, chi bằng đối mặt trực diện.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Quý Hạ hít sâu một hơi, ngồi thẳng người dậy.
Nhờ vào chút ánh trăng yếu ớt đó, cô có thể thấy rõ vẻ mặt có chút trêu đùa của Giang Vãn Thu.
Đối phương rõ ràng là chẳng xem cô ra gì.
Lần này Quý Hạ thật sự có thể chắc chắn đối phương say thật rồi, nếu ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, Giang Vãn Thu tuyệt đối sẽ không để lộ cảm xúc như vậy khi ở cùng cô.
Hay nói cách khác, Giang Vãn Thu đã có định kiến từ trước, cho rằng Quý Hạ không thể gây ra mối đe dọa nào cho mình.
Cô ấy đã sớm xếp người ta vào loại "vô hại".
Cho nên từ ngữ như "nguy hiểm" được thốt ra từ miệng một cô em gái "vô hại", chỉ khiến cô ấy cảm thấy đáng yêu và muốn nếm thử.
"Chị, chị còn nhớ chị từng nói dáng môi của em rất đẹp, rất giống một loại thạch mà chị thích ăn không?" Quý Hạ đột nhiên nhắc lại lời đối phương từng nói, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
"Chị nhớ."
"Sao nào, hôm nay định mời chị nếm thử một chút à?"
Giang Vãn Thu vẫn giữ bộ dạng đó, vẻ mặt không hề nghiêm túc, so với sự căng thẳng của Quý Hạ, lời nói cử chỉ của cô ấy lại vô cùng thoải mái tự nhiên, dáng vẻ thành thạo như đã quá quen với tình trường này khiến Quý Hạ nhìn mà chỉ thấy tức tối.
Lại nhớ đến những lời "thật lòng" mà Giang Vãn Thu nói lúc chơi trò chơi ngoài sân ban nãy...
Quý Hạ có chút tức giận, cô quyết định làm cho ra lẽ.
"Vậy chị dám không?" Khí thế trên người cô gái đột ngột thay đổi, dường như đang gửi tối hậu thư cho đối phương.
Nhưng hiệu quả lại hoàn toàn trái ngược.
Thứ nhận được quả thực là sự "không coi ra gì" của Giang Vãn Thu.
"Quý Hạ, nếu em thật sự muốn làm gì thì đã làm từ lâu rồi, sao còn ở đây nói nhiều như vậy?" Giang Vãn Thu vừa nói còn không quên đưa đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng lướt trên cằm cô gái, cô ấy một câu đã vạch trần sự ngụy trang của đối phương, "Chỉ có hổ giấy mới giương oai diễu võ như vậy, muốn dọa kẻ địch lùi bước trước."
"Bởi vì hổ giấy ngoài giương oai diễu võ ra thì chẳng làm được gì cả." Cô ấy lại bổ sung.
Chính câu nói này của Giang Vãn Thu đã khiến Quý Hạ vứt bỏ đi chút lý trí và dè dặt cuối cùng của mình, cả người cô đột nhiên lao về phía trước, hai tay chống lên vai đối phương, quán tính khiến cả hai cùng ngã xuống tấm nệm mềm mại, Quý Hạ rất tự nhiên đè lên người Giang Vãn Thu.
Giống như một chú sư tử con bị chọc giận, nhe nanh múa vuốt tuyên bố sức mạnh và uy quyền của mình với con mồi.
Cả người Giang Vãn Thu bị đè xuống giường, lúc này, bên ngoài đột nhiên nổi gió, kéo theo cả tấm rèm trong phòng cũng bị thổi tung lên một góc.
Ánh trăng chiếu vào, nhiều hơn một chút.
Nhưng không hiểu vì sao, người đang ở thế yếu lúc này lại cười càng thêm tùy ý.
"Sau đó thì sao?" Giang Vãn Thu cứ thế nằm ở đó không phản kháng, ung dung chờ đợi hành động tiếp theo của Quý Hạ.
Đôi mắt cô ấy sáng long lanh, chứa đựng ánh trăng lạnh lẽo bên trong như thể có ma lực gì đó, khiến người ta nhìn một cái là muốn chìm vào.
Quý Hạ nuốt khan, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào đôi môi đang mấp máy của đối phương, lúc này cô chỉ cảm thấy Giang Vãn Thu nói nhiều thật đấy, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn mạnh miệng, vẫn không chịu cúi đầu.
Cô nên bịt cái miệng này lại, cho đối phương biết một chút bài học.
Cô gái tùy hứng nghĩ.
Cô đã tìm được một lý do thích hợp cho việc mình sắp làm.
Giang Vãn Thu cứ thế nhìn Quý Hạ không chớp mắt, nhìn đối phương từ từ cúi xuống phía mình, cô ấy không những không né tránh mà ngược lại còn có chút mong chờ, cho đến khi đôi môi Quý Hạ dừng lại cách mình còn chừng một centimet.
Giang Vãn Thu biết ngay, "sư tử con" này lại nhát gan rồi.
Thế là cô ấy lặng lẽ đưa tay vòng ra sau gáy đối phương, rồi nhẹ nhàng ấn xuống, giúp Quý Hạ hoàn thành "hành vi nguy hiểm" này.
Đôi môi của hai người cứ thế chạm vào nhau.
Khung cảnh cũng theo đó dừng lại.
Quý Hạ không ngờ rằng, "nụ hôn" cuối cùng này lại do một tay Giang Vãn Thu thúc đẩy, bàn tay đối phương đặt sau gáy cô vẫn chưa rút về, lực đạo dịu dàng ban nãy giống như một lời mời chủ động.
Không khí ngập tràn sự im lặng, hai người kề sát nhau như vậy, hơi thở quyện vào nhau, ngay cả lông mi cũng gần như sắp chạm vào nhau.
Mà trong môi trường càng yên tĩnh, Quý Hạ lại càng nghe rõ nhịp tim của mình hơn.
Mỗi nhịp đập đều như được phóng đại.
Môi Giang Vãn Thu vừa mềm vừa lạnh, còn mang theo hương trái cây, chỉ là không biết cắn một cái sẽ thế nào.
Cô muốn cắn, thậm chí còn muốn thử những hành động lớn mật hơn nữa, nhưng cô cũng không dám cắn.
Đến bước này, Quý Hạ thật sự không biết nên làm thế nào mới phải, đặc biệt là ở khoảng cách gần như vậy cô còn có thể thấy ý cười tràn đầy trong mắt đối phương-- Đối với Giang Vãn Thu mà nói, đây chỉ là một trò chơi vui vẻ mà thôi.
Chơi xong có thể sẽ quên, cũng chẳng coi là chuyện gì to tát.
Nhưng Quý Hạ biết, điều này đối với bản thân cô có thể chính là "vạn kiếp bất phục".
Nếu nói "nụ hôn" đơn giản có thể coi là trò đùa, vậy thì hành động tiến thêm một bước... Còn chưa đợi Quý Hạ kịp suy nghĩ kỹ, Giang Vãn Thu đã lặng lẽ đưa đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi Quý Hạ, sau đó dùng răng cắn nhẹ một cái.
Dường như là để chứng thực lời mình nói trước đó, muốn "nếm thử" thạch trái cây.
Hành động này như chạm phải dây thần kinh nhạy cảm nào đó trên người Quý Hạ, cô đột ngột lùi lại ngồi dậy, giống như một con thỏ bị kinh động.
"Quý Hạ, em đáng yêu thật đó." Thấy em vì hành động của mình mà đột ngột lùi lại, Giang Vãn Thu cười càng thêm thoải mái, "Chị thấy chị cũng đâu có nguy hiểm lắm đâu."
Còn Quý Hạ thì lại chìm vào những cảm xúc phức tạp bên trong.
Một lúc sau, Giang Vãn Thu cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất thường trong cảm xúc của Quý Hạ.
"Quý Hạ, em giận à?" Cô ấy hỏi.
"Chị thật sự sẽ không thích con gái đúng không?" Quý Hạ không trả lời, chỉ hỏi một câu như vậy.
"Chị..." Lần này Giang Vãn Thu lại do dự một lúc, không lập tức trả lời, nhưng đáp án cuối cùng vẫn là hai chữ "sẽ không", gần như không khác gì thông tin Quý Hạ đã biết trước đó.
Dù đã sớm biết kết quả, nhưng vẫn muốn hỏi.
Quý Hạ chỉ cảm thấy mình thật ngốc nghếch.
"Vậy em nói một chuyện, chị hãy nghe cho kỹ." Quý Hạ đột nhiên trở nên nghiêm túc, cô nhìn Giang Vãn Thu, đè nén toàn bộ những rung động vừa dâng lên trong lòng xuống, "Vì chị sẽ không thích con gái, vậy sau này chị phải giữ khoảng cách với em, không được làm những hành động gây hiểu lầm nữa."
"... Ví dụ như, chuyện vừa rồi."
Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa, Quý Hạ chỉ cảm thấy vừa mập mờ lại vừa hoang đường.
Mặc dù quá trình khiến người ta vô cùng rung động, nhưng cô lại không muốn vì sự rung động và mê đắm nhất thời này mà đẩy mối quan hệ của hai người đến bờ vực thẳm.
"Tại sao?" Giang Vãn Thu không hiểu lắm lý do Quý Hạ nghiêm túc như vậy, có lẽ là đối phương nói chưa đủ rõ ràng, "Chẳng lẽ chị thích con gái thì có thể làm vậy sao?"
Quý Hạ lại mở miệng giải thích: "Cũng không được, vừa rồi là do đùa giỡn nên không tính, nhưng mà chị ơi, hôn chỉ là chuyện có thể làm với người mình thích thôi."
"Chị lại không thích em, sao có thể hôn em được chứ?"
...
Quý Hạ chỉ nói "Chị lại không thích em", cô khéo léo né tránh vấn đề liệu mình có thích Giang Vãn Thu hay không.
Nhưng trong tai Giang Vãn Thu, câu này lại là "Chị không thích em, em cũng không thích chị, chúng ta sao có thể hôn nhau?"
Vì một câu nói của Quý Hạ, cô ấy trằn trọc không yên, nửa đêm còn lại đều không ngủ ngon giấc.
Nhất là sau khi men rượu dần tan biến, lý trí bắt đầu quay lại, cô ấy lại tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra tối nay một lần nữa, kết luận rút ra chính là hành vi tối nay của mình thật sự quá đáng rồi.
Đúng là như vậy.
Quý Hạ cũng sẽ lớn lên, sẽ gặp được người mình thích.
Có lẽ người đó sẽ xinh đẹp hơn mình, ưa nhìn hơn, còn đối xử tốt với em ấy hơn, cho nên Quý Hạ sẽ cùng đối phương ở bên nhau, rồi yêu đương, làm những chuyện thân mật chỉ có người yêu mới làm, điều này hết sức bình thường.
Mặc dù lý lẽ là vậy, nhưng nghe lời nói từ miệng em thốt ra, Giang Vãn Thu luôn cảm thấy trong lòng không quá thoải mái lắm.
Còn về tại sao không thoải mái, cô ấy chưa từng nghĩ sâu xa.
Đại khái cũng giống như việc cô ấy không thích Tống Vân đến quá gần đối phương, cùng là một đạo lý đi.
Trời cuối cùng cũng sáng, hai người đều không nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cư xử tự nhiên như trước.
Thức dậy không lâu, Quý Hạ đi vệ sinh một lát, Giang Vãn Thu thì nhân lúc này đã thay quần áo xong.
Quần áo của họ đều được treo trên một cái giá treo mũ áo ở góc tường, chỉ đến khi lại gần cô ấy mới thấy, dưới đất hình như có thứ gì đó rơi ra.
-- Hai tấm vé nhạc kịch an tĩnh nằm trên sàn nhà.
Giang Vãn Thu nhìn thấy thứ rơi ra thì sững người một lúc, sau đó mới từ từ ngồi xổm xuống nhặt lên, cẩn thận xem xét.
Ngày trên vé là tối hôm nay, Giang Vãn Thu cầm tấm vé suy nghĩ một lát, tưởng là vé Quý Hạ đã mua sẵn định rủ mình ra ngoài hôm nay, thế là lại đặt đồ vật về nguyên chỗ cũ cho người ta.
Nhân lúc Quý Hạ còn ở trong nhà vệ sinh, cô ấy cẩn thận cân nhắc một chút.
Cô ấy quyết định, nếu lát nữa đối phương mở lời mời, thì cô ấy sẽ đồng ý.
Coi như là để hàn gắn lại mối quan hệ giữa hai người, bù đắp cho chuyện xảy ra tối qua.
Còn về việc tối nay vốn đã đồng ý đi xem phim với người khác, tìm lý do từ chối là được, cũng không ảnh hưởng gì.
Nghĩ xong những điều này, Giang Vãn Thu chỉ cảm thấy sự sắp xếp của mình như vậy vô cùng thỏa đáng, bây giờ chỉ chờ Quý Hạ mở miệng mời, nhưng ai ngờ đối phương từ nhà vệ sinh ra hoàn toàn không có ý định nhắc đến hai tấm vé kia.
Mãi cho đến khi hai người thu dọn xong xuôi, chuẩn bị rời đi...
"Ngày đầu tiên nghỉ hè, em có sắp xếp gì không?" Giang Vãn Thu không nhịn được nữa, Quý Hạ không hỏi thì cô ấy dứt khoát tự mình mở miệng hỏi.
Mà trong lòng thì lại đang oán trách sao Quý Hạ lại bình tĩnh được như vậy.
"Sắp xếp?" Quý Hạ không ngờ lại đột nhiên bị hỏi chuyện này, cô suy nghĩ một lát, "Hôm nay về nhà có tính là sắp xếp không ạ?"
Lát nữa cô còn phải về trường lấy vali, sau đó bắt taxi về thẳng nhà, đây là kế hoạch đã định từ hôm qua.
"Ngoài cái này ra thì sao, em không ra ngoài chơi à?" Câu trả lời không phải là điều Giang Vãn Thu muốn, cô ấy tiếp tục dẫn dắt đối phương nói ra lời mình muốn nghe, nhưng Quý Hạ hoàn toàn không hiểu ý, mãi cho đến cuối cùng cũng không nói ra điều mà cô ấy muốn nghe.
Giang Vãn Thu không ngốc, đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương đã quên.
Cho nên đáp án duy nhất còn lại chính là vé của đối phương không phải chuẩn bị cho mình, có lẽ là đã hẹn người khác.
Vậy thì, người này là ai?
...
Chờ đến khi lên taxi về trường lấy hành lý, Quý Hạ quả thực cũng nhớ ra trong túi mình còn hai tấm vé nhạc kịch bị lãng quên, thế là trước khi rời khỏi trường cô lại chạy một chuyến đến phòng y tế, lấy hai tấm vé này từ trong túi ra, trả lại cho Lâm Từ.
"Bác sĩ Lâm, chị gái em hôm nay có hẹn rồi ạ."
Tối hôm qua lúc mọi người cùng chơi trò chơi cô đã biết, lời mời của Lâm Từ còn chưa cần gửi đi đã chết yểu rồi, bởi vì Giang Vãn Thu tối nay đã hẹn với anh chàng đẹp trai đi xem phim rồi.
-- Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô lại có chút chua xót.
Nhưng cũng vừa hay, cô cũng không muốn giúp Lâm Từ hẹn người lắm, như vậy cũng bớt đi không ít việc.
"À..." Nghe lời Quý Hạ nói, Lâm Từ trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì.
Anh không nhận lại hai tấm vé này, mà hào phóng tặng nó cho cô gái: "Nếu chị gái em không có thời gian thì tôi đi xem một mình cũng chẳng có ý nghĩa gì, tặng em và bạn bè đi xem đó."
Nhưng Quý Hạ bây giờ làm gì có tâm trạng đi xem nhạc kịch với bạn bè chứ?
Thế là tấm vé cứ thế bị bỏ lại yên lặng trong túi, mất đi giá trị của nó.
Kỳ quân sự kết thúc, phần lớn mọi người đều mua vé rời đi ngay trong trưa hôm đó, ví dụ như Tống Na Na.
Vẫn còn một bộ phận nhỏ chưa đi cũng sẽ rời đi sạch sẽ trong một hai ngày tới, đến lúc đó sân trường náo nhiệt sẽ lại một lần nữa trở nên vắng vẻ, mãi cho đến tháng chín khai giảng mới lại náo nhiệt trở lại.
Sau khi tạm biệt những người bạn cùng phòng còn lại, Quý Hạ liền kéo vali của mình đến cổng Bắc, chiếc xe công nghệ đã hẹn trước đang đợi sẵn ở đó.
Vốn dĩ trong nhà nói sẽ lái xe đến đón cô, nhưng cô cảm thấy không cần thiết, nên tự mình xách vali về.
"Chị, cuối cùng chị cũng về rồi!" Về đến nhà, người đầu tiên mở cửa ra đón cô là em gái nhỏ của cô, Quý Nguyệt.
"Có mang quà cho em không, em nhớ chị lắm đó, mẹ không cho em đến trường tìm chị, nói là sẽ làm phiền chị huấn luyện." Cô bé mười hai tuổi vừa tới đã giúp xách vali trong tay Quý Hạ.
Quý Nguyệt khác hoàn toàn với Quý Hạ lúc nhỏ, hoạt bát đáng yêu, là kiểu đi đến đâu cũng được khen một câu xinh đẹp dễ thương.
Mặc dù không phải cùng mẹ sinh ra với mình, nhưng Quý Hạ lại không thể vì thế mà nảy sinh chút hiềm khích nào với đối phương.
"Quý Nguyệt con lại làm phiền chị con rồi, chị vừa mới đi quân sự ở trường về lấy đâu ra quà cho con!" Người trong bếp nghe thấy động tĩnh ở cửa, vội vàng hô một tiếng ra phía ngoài.
Không bao lâu sau, một người phụ nữ tóc ngắn đeo tạp dề từ trong bếp đi ra.
Người phụ nữ trông không già lắm, tuổi thực chỉ khoảng ngoài bốn mươi, hai tay bà vẫn còn ướt, nhìn là biết vừa mới ở bên trong bận việc.
"Dì Nguyễn." Quý Hạ nhìn thấy bà, cười gọi một tiếng.
"Ồ, Hạ Hạ về rồi à," Thấy Quý Hạ về, người phụ nữ cũng tỏ ra rất vui vẻ, "Trưa nay chúng ta ăn tạm mấy món cơm nhà, ba con nói tối nay cả nhà mình sẽ ra ngoài ăn một bữa thật ngon."
"Vâng ạ." Quý Hạ cười gật đầu, không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Một lát sau, cô liền viện cớ nói muốn sắp xếp lại vali, rồi kéo vali về phòng mình, Quý Nguyệt còn bị mẹ cô đặc biệt dặn dò không được đi theo.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại đã ngăn cách hoàn toàn phòng ngủ và phòng khách, đây là thế giới nhỏ thuộc về riêng Quý Hạ.
Cô mở vali ra, từ từ lấy quần áo mang về treo vào tủ, đang sắp xếp, cô đột nhiên liếc thấy chiếc máy tính bảng trong vali, bên cạnh máy tính bảng còn có một cây bút điện tử gắn vào-- Đây là bộ máy tính bảng học tập Giang Vãn Thu tặng cô vào ngày sinh nhật.
Cây bút là phiên bản đặt làm riêng, trên đó còn cố ý khắc chữ "Tháng Sáu" có ý nghĩa là tên của cô.
Không thể nói là không dụng tâm.
Vừa nhìn thấy hai thứ này, Quý Hạ lại nhớ đến Giang Vãn Thu, mặc dù hai người mới chỉ vừa chia tay hơn một tiếng trước, nhưng trong mắt cô dường như đã trôi qua rất lâu.
Quý Hạ lấy cây bút ra khỏi máy tính bảng, cầm trong tay nhẹ nhàng mân mê, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Không lâu sau, Quý Hạ bỏ chiếc vali đang xếp dở dang, lấy điện thoại di động ra.
【Tối nay chị có rảnh không?】 Cô tìm khung chat với Tống Vân, sau đó gửi một tin nhắn qua.
Vốn dĩ Quý Hạ định gửi tin nhắn xong sẽ tiếp tục dọn dẹp, vì cô cũng không biết lúc nào Tống Vân mới thấy tin nhắn của mình, nhưng không ngờ đối phương lại phản hồi ngay lập tức.
Nhìn là biết đang rảnh rỗi không có gì làm cũng đang nghịch điện thoại.
【Làm gì thế, nhanh như vậy đã nhớ chị đây rồi à?】
【Cô chị tốt Giang Vãn Thu của em đâu rồi, sao không tìm cậu ta.】
Tống Vân rõ ràng vẫn còn ghi hận chuyện tối hôm qua, mặc dù tối qua Giang Vãn Thu đã chuốc gục cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không có ý định rút kinh nghiệm.
Quý Hạ cũng không có tâm trạng đôi co nhiều với đối phương, cô chỉ lấy hai tấm vé nhạc kịch ra, sau đó chụp một tấm ảnh gửi qua.
Bên Tống Vân quả nhiên có phản ứng, chỉ thấy cô ấy gửi liên tiếp mấy cái biểu tượng cảm xúc qua, sau đó gửi một câu dài.
【Hay lắm nha, chị biết ngay em không phải tiểu bạch thỏ mà, em lại dám lén lút trộm vé nhạc kịch của người theo đuổi cậu ấy đưa!】
【Chị ngốc à, tối qua lúc uống rượu chị ấy đã nói tối nay hẹn người khác đi xem phim rồi, vé này là bác sĩ Lâm không muốn đi nữa mới tặng cho em.】Quý Hạ không chút nể nang bác bỏ lời vu khống của Tống Vân, sau đó mới hỏi đối phương rốt cuộc có muốn đi xem nhạc kịch này không.
Thái độ không tốt lắm, nhưng ý tứ thể hiện ra lại vô cùng rõ ràng.
【Tống Vân: Vậy em, đây là muốn rủ chị đi xem nhạc kịch?】
...
"Quý Hạ hẹn mình tối nay đi xem nhạc kịch." Vừa nói chuyện xong với đối phương, Tống Vân quay sang nói ngay "tin tốt động trời" này cho Chu Chu đang ngồi bên cạnh.
Cô ấy mặt mày hớn hở, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.
Vẻ đắc ý này chẳng phải vì điều gì khác, mà hoàn toàn là vì thân phận "em gái" của Giang Vãn Thu của Quý Hạ.
Đúng vậy, đến tận bây giờ cô ấy vẫn chưa bước ra khỏi cổng biệt thự nhà Chu Chu, đã ở lì ở đây ăn chực uống chực cả một ngày rồi.
Khác với dân công sở như Giang Vãn Thu, Tống Vân căn bản chẳng có công việc gì tử tế, cũng không cần ra ngoài làm công kiếm sống, nói một cách chính xác, Chu Chu và cô ấy mới là cùng một loại người.
Họ đều là phú nhị đại.
Còn đám Giang Vãn Thu quen biết cô ấy cũng là nhờ Chu Chu giới thiệu.
"Ở đây biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, cậu cứ nhất quyết phải đi trêu chọc người của Giang Vãn Thu," Nghe lời bạn thân nói, vẻ mặt Chu Chu rõ ràng sững lại, "Tùy cậu thôi, mình lười quản cậu."
"Sau này nếu lại bị A Thu nhắm vào thì cũng đừng tìm mình."
Mặc dù Chu Chu không tán thành, nhưng Tống Vân hoàn toàn không để lời cô ấy vào tai, đã bắt đầu hẹn giờ gặp mặt tối nay với Quý Hạ.
Cô ấy biết đương nhiên Quý Hạ hẹn mình ra ngoài là có mục đích, nhưng mục đích là gì thì cũng phải đợi gặp mặt mới biết được. Đối phương là một con sói con không có ý tốt, mà cô ấy cũng chẳng phải dạng vừa, cứ xem ai cao tay hơn ai thôi.
Hai người hẹn giờ gặp mặt buổi tối qua mạng xong, Quy Hạ liền đem chuyện này gạt sang một bên, không nghĩ tới nữa.
Cô sắp xếp đồ đạc trong vali xong xuôi, ăn trưa xong thì ngồi ngoài phòng khách, cùng em gái ở nhà xem mấy bộ phim hoạt hình trong series "Vương quốc xe hơi".
Mãi đến chiều tối, ba cô là Quý Chính Nguyên trở về, cả nhà lái xe ra ngoài ăn tối.
Gia đình hiện tại của Quý Hạ không phải là gia đình gốc, ba mẹ cô đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, sau đó ba mẹ đều tái hôn và xây dựng gia đình mới. May mắn là người dì Nguyễn bây giờ rất tốt.
Sau đó dì lại sinh thêm một cô em gái nhỏ, chính là Quý Nguyệt.
Em gái cũng rất đáng yêu, ít nhất thì trong mắt Quý Hạ, một gia đình với thành phần như vậy cũng không có gì đáng để chê trách.
Sau bữa tối, Quý Hạ nói với người lớn trong nhà một tiếng là mình đã hẹn bạn đi xem nhạc kịch. Ba Quý cũng không nói gì nhiều, chỉ là đợi khi Quý Hạ ra khỏi cửa nhà hàng, lên taxi rồi, cô mới phát hiện điện thoại mình có thêm một thông báo chuyển khoản.
Đôi khi, sự quan tâm của ba mẹ lại lặng lẽ như vậy.
Nhạc kịch bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi tối, Quý Hạ đã đến cổng nhà hát lúc bảy giờ, nhưng cô cũng không nhắn tin thúc giục Tống Vân mà tìm một quán trà sữa ngồi xuống.
Điều cô không biết là, không lâu sau khi cô vào quán trà sữa, có một người cũng theo cô đi vào.
Giang Vãn Thu đã lâu không đội mũ lưỡi trai, lần này để che giấu đặc điểm ngoại hình của mình nên mới tùy tiện mua một cái ở cửa hàng trên phố, chỉ là đội lên lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Lý do cô ấy xuất hiện ở đây rất đơn giản, chỉ là lòng hiếu kỳ nổi lên, muốn biết Quý Hạ hẹn ai mà thôi.
Quán trà sữa vào giờ này khá đông người, lại ở ngay cổng nhà hát, đa số mọi người đều ngồi đây chờ buổi nhạc kịch tiếp theo bắt đầu.
Giang Vãn Thu gọi đồ xong thì phát hiện trong quán đã hết chỗ ngồi, cô ấy đành bưng ly trà sữa ngồi ghép bàn với người khác.
Quý Hạ ngồi ở vị trí chéo đối diện, quay lưng về phía cô ấy. Từ góc này nhìn sang căn bản không thấy được mặt cô gái, chỉ có thể thấy người đang cúi đầu xem điện thoại.
Giang Vãn Thu vì thế cũng cúi đầu nhìn điện thoại.
Trong túi cô ấy cũng có một tấm vé nhạc kịch giống hệt tấm vé cô ấy thấy ở nhà Chu Chu sáng nay. Để làm rõ chuyện này, Giang Vãn Thu đã cố tình cho anh chàng đẹp trai kia leo cây.
Dù tối hôm qua đã nói ngon nói ngọt trước mặt bao nhiêu người như vậy, nhưng thực ra chuyện đó trong mắt cô ấy cũng không quan trọng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chẳng mấy chốc, Giang Vãn Thu thấy Quý Hạ nhận một cuộc điện thoại rồi đứng dậy, đi ra phía ngoài quán.
Cô ấy bèn vội vàng đứng dậy đi theo, giữ khoảng cách ở phía sau đối phương.
Nhưng mới đi được vài bước --
Chỉ nghe một tiếng còi "bíp" chói tai vang vọng cả con phố, tiếng còi lớn khiến những người đi trên đường bất giác quay đầu lại, Giang Vãn Thu theo phản xạ bịt tai lại.
"Quý Hạ!" Lúc này, một giọng nói đầy khoa trương vang lên.
Cùng với tiếng nói đó, lòng Giang Vãn Thu cũng chùng xuống theo.
Không cần nhìn, cô ấy cũng biết đối tượng hẹn hò tối nay của Quý Hạ rốt cuộc là ai rồi.
Quý Hạ có chút cạn lời nhìn Tống Vân đang ngồi trong xe, chỉ cảm thấy rất mất mặt: "Tống Vân, bấm còi inh ỏi giữa đường như vậy rất mất lịch sự chị có biết không?"
"Chị có thể đỗ xe tử tế rồi hẳn qua đây được không?"
Tống Vân cười hề hề lái xe đi.
Không lâu sau, cô ấy xách túi gặp lại Quý Hạ trên khoảng sân trống trước nhà hát. Mái tóc dài hơi xoăn của người phụ nữ tùy ý buông xõa tự nhiên sau lưng, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thanh nhã mà không kém phần tinh tế.
Khi Tống Vân đến gần, Quý Hạ còn ngửi thấy một mùi hương gỗ thanh mát, có lẽ là nước hoa trên người đối phương.
Xem ra cũng khá coi trọng buổi hẹn hò tối nay.
"Thế nào, có thấy chị đẹp hơn Giang Vãn Thu nhiều không?" Tống Vân cố tình vén đuôi tóc, cười nháy mắt với Quý Hạ.
"Không." Quý Hạ không hề dao động.
"Hôm nay em hẹn chị ra chẳng lẽ không phải là bởi vì phát hiện Giang Vãn Thu không được nữa, muốn bỏ tối theo sáng sao?"
Quý Hạ cắt ngang lời nói nhảm của cô ấy: "Hẹn chị ra là có chuyện muốn thỉnh giáo chị một chút."
Cô nói xong câu đó, không đợi Tống Vân phản ứng, liền đưa ly trà sữa đã được đóng gói trên tay mình qua: "Đây là phí tư vấn."
"Chỉ một ly trà sữa mà muốn đuổi khéo chị à?" Tống Vân tỏ vẻ rất ghét bỏ, nhưng tốc độ không hề chậm trễ mà đưa tay nhận lấy đồ.
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã lên đến bậc thang nhà hát, kiểm vé xong liền biến mất ở lối vào.
Giang Vãn Thu nhìn thấy cảnh này vốn định quay người rời đi, nhưng không biết vì tâm lý gì, cô ấy lại quay trở lại, theo dòng người kiểm vé vào nhà hát.
Có lẽ là muốn kiểm chứng thêm điều gì đó.
Bên trong khán phòng biểu diễn không được mát mẻ thoải mái như tưởng tượng, điều hòa trung tâm mới được bật ngay trước khi khán giả vào, bây giờ hơi lạnh còn chưa lan tỏa đến mọi ngóc ngách, cả không gian không mấy thông thoáng tràn ngập một luồng khí ngột ngạt.
"Em muốn thỉnh giáo chị chuyện gì?" Sau khi ngồi xuống, Tống Vân mới nhớ ra để hỏi Quý Hạ, giọng nói không được rõ ràng lắm.
Miệng cô ấy còn đang ngậm ống hút uống trà sữa.
"Một chút chuyện tình cảm."
"Em thích Giang Vãn Thu thật à?" Nghe đến hai chữ "tình cảm", vẻ mặt Tống Vân nghi ngờ nhìn sang Quý Hạ, cô ấy nói chuyện không hề che giấu, khá thẳng thắn, nhưng đáp lại là sự im lặng của Qý Hạ.
Nhưng sự im lặng đó rơi vào mắt Tống Vân lại tương đương với câu trả lời rồi.
Cô ấy phát ra mấy tiếng "chậc chậc", nhưng không hề kinh ngạc: "Xem ra thật sự bị chị nói trúng rồi."
Cô ấy cũng từng thích Giang Vãn Thu, cho nên đối với việc Quý Hạ "tại sao lại thích Giang Vãn Thu", cô ấy cũng hiểu rất rõ.
Bởi vì con người này thực sự có một loại ma lực khiến người ta phải đổ gục, huống hồ ở chỗ Giang Vãn Thu, Quý Hạ còn là một sự tồn tại "đặc biệt", ít nhất cô ấy cảm thấy không có cô gái đồng tính nhỏ tuổi nào lại có thể chịu đựng được sự đặc biệt như vậy.
Không rung động, thực quá khó.
Nhưng rung động là một chuyện, có nhận được hồi đáp hay không lại là chuyện khác, điều này ai cũng biết -- Thích, xưa nay chưa bao giờ là chuyện của hai người.
"Chị đã có thể thấy trước được bộ dạng trái tim tan vỡ của em trong tương lai rồi, em đã nhìn thấy trước chưa?" Tống Vân có chút vui sướng khi người khác gặp họa, cô ấy trước giờ đều như vậy.
Không đợi Quý Hạ trả lời, cô ấy lại nhảy sang chủ đề khác.
"Tối qua hai người ngủ chung đã làm chuyện gì rồi?" Cô ấy hỏi.
Đột nhiên tìm cô ấy nói chuyện, hẳn là phải có lý do gì đó chứ, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Mà phản ứng của Quý Hạ cũng đã chứng minh, phỏng đoán của cô ấy quả thực chuẩn xác.
"Chị ấy... hôn em." Quý Hạ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chọn thành thật với Tống Vân.
Dù sao thì hôm nay cô ra ngoài chính là để tìm đối phương nói chuyện về phương diện này.
Chỉ là nói xong cô lại nhớ đến cảnh hai người họ hôn nhau tối qua, tim bất giác hẫng đi một nhịp.
Nhưng rất nhanh đã bị Tống Vân kéo trở lại.
"Hít --" Chỉ nghe thấy một tiếng hít sâu đầy kinh ngạc từ người bên cạnh: "Còn làm... làm gì khác nữa không?"
Trước mặt cô em gái nhỏ, Tống Vân không tiện nói thẳng ra từ "làm tình".
Nhưng Quý Hạ lập tức hiểu ý của cô ấy, chỉ thấy cô gái đảo mắt, có chút cạn lời: "Không phải như chị nghĩ đâu, chỉ là chạm nhẹ vào môi thôi, lúc đó bọn em đang đùa giỡn, chị ấy cũng không để tâm."
"Ồ." Nghe thấy chẳng làm gì cả, Tống Vân lập tức mất hứng, không hỏi thêm nữa.
Khi buổi biểu diễn bắt đầu, đèn trong nhà hát tối sầm lại, những người xung quanh họ đều biến thành những bóng đen nối tiếp nhau, trên sân khấu, tiếng nhạc cụ vang lên, mọi người đều tự giác im lặng.
Nhưng cái miệng Tống Vân thì không ngậm lại được, bị Quý Hạ khuấy động như vậy, cô ấy hoàn toàn chẳng còn tâm trí xem biểu diễn nhạc kịch nữa, một lòng một dạ đặt ở chuyện bát quái.
Cô ấy lôi kéo Quý Hạ, hai người ghé tai thì thầm, nhưng cảnh tượng này lại vừa vặn lọt vào mắt Giang Vãn Thu đang chăm chú quan sát họ từ mấy hàng ghế phía sau.
Không ai biết, khi buổi biểu diễn vừa bắt đầu, có một người ở hàng ghế sau đã lặng lẽ rời đi.
"Đúng rồi, em nhớ ra tối qua có một người nhìn em rất kỳ quái, em cảm thấy hình như chị ấy không thích em." Hai người đang nói chuyện, Quý Hạ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Chính là người vừa vào đã suýt cãi nhau với chị ấy."
Cô đang nói về Dịch Ý, ánh mắt kỳ quái khi đối phương nhìn cô, đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Tống Vân theo lời Quý Hạ suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra đối phương đang nói chính là ai.
Vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên sáng tỏ, một bộ dáng kiểu "chị biết mà": "Em nói Dịch Ý à, cậu ta không thích em thì quá bình thường rồi."
"Cậu ta cũng không thích chị!" Tống Vân phát hiện mình và Quý Hạ thật sự khá có duyên, họ đều giống nhau ở những trải nghiệm "thích" và "không được thích", "Nhỏ này lạ lắm, chị thấy ngoài Giang Vãn Thu ra thì cậu ấy chẳng thích ai cả."
Lời này nói ra rất ư là vi diệu, hàm chứa lượng thông tin rất lớn, khiến Quý Hạ không khỏi suy nghĩ nhiều.
Nhưng giây tiếp theo, Tống Vân lại bắt đầu giải thích rằng đối phương và Giang Vãn Thu là bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm tốt đến mức có thể biết mật khẩu thẻ ngân hàng của đối phương.
Mà sỡ dĩ Tống Vân nói ra câu "Ngoài Giang Vãn Thu ra thì cậu ấy chẳng thích ai cả" cũng là có nguyên do.
Hóa ra Dịch Ý từng yêu mấy người bạn gái, nhưng cuối cùng ít nhiều đều vì lý do liên quan đến Giang Vãn Thu mà chia tay, dường như không ai có thể chấp nhận bạn gái của mình lại có một cô bạn thân thiết đến như vậy.
Không phải Giang Vãn Thu không biết giữ khoảng cách, chỉ là Dịch Ý trước nay luôn đặt chuyện của Giang Vãn Thu lên hàng đầu.
Lâu dần, bạn gái bên kia tự nhiên sẽ có ý kiến.
Người bạn gái hiện tại coi như đã quen khá lâu rồi, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có chút mâu thuẫn, nhưng may là không khoa trương như trước đây.
"Em nói xem bộ dạng cậu ta như vậy có phải là 'ngoài Giang Vãn Thu ra thì chẳng thích ai' không?" Tống Vân nở một nụ cười khinh thường, có lẽ là không ưa nổi hành động như vậy của Dịch Ý.
"Nhưng chị cũng nói người ta có bạn gái rồi mà." Quý Hạ không quá tán đồng.
Đã có bạn gái rồi, sao còn có thể thích người khác được?
Suy nghĩ của cô gái rất đơn thuần.
Nhưng sự đơn thuần đó lại bị một câu nói của Tống Vân đánh tan tành -- "Ai nói với em có bạn gái rồi thì không thể thích người khác?"
Quý Hạ: "..."
Thẳng đến khi vở nhạc kịch kết thúc, hai người thậm chí còn không biết vở nhạc kịch đó rốt cuộc nói về cái gì.
Nhưng sau một đêm ở cùng Tống Vân, tâm trạng của Quý Hạ cũng thoải mái hơn nhiều, không còn suy nghĩ nhiều như tối hôm qua nữa.
Tống Vân lái chiếc xe của mình ra khỏi chỗ đậu, sau đó đón Quý Hạ, đưa người ta đến thẳng cổng khu dân cư.
Chiếc xe sang bắt mắt, như thường lệ thu hút sự chú ý của bảo vệ.
"Quý Hạ." Nhìn bóng lưng cô gái xuống xe rời đi, Tống Vân nhăn mũi, đột nhiên gọi tên đối phương.
Chỉ thấy dưới ánh đèn đường, Quý Hạ quay người lại, khó hiểu nhìn về phía cô ấy, cái bóng trên mặt đất bị kéo dài ra, cành cây trên đầu bởi vì gió đêm mà khẽ đung đưa.
Tống Vân một tay đặt trên cửa sổ xe, nghiêng người đối diện với cô gái, mắt nhìn thẳng về phía trước: "Nể tình tối nay em đã trả 'phí tư vấn', chị khuyên em một câu..."
"Tránh xa Giang Vãn Thu ra một chút, đừng thích cậu ấy nữa."
"Cậu ấy và em không cùng một thế giới."
Tim Quý Hạ chợt trùng xuống, nhưng không chịu nổi việc Tống Vân nghiêm túc quá nửa giây, đợi đến khi đối phương bổ sung nốt nửa câu sau, sự nặng nề của cô nhanh chóng trở nên không biết đặt vào đâu.
Tống Vân: "Nhưng thích chị thì được đấy."
Quý Hạ nheo mắt: "Đồ thần kinh."
==================
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Giang cô có gấp không cô có gấp không cô có gấp không