Lộ trình của chiếc taxi không hề thay đổi, vẫn chạy một đường vững vàng về hướng địa chỉ Giang Vãn Thu đã đọc.
Hai người trong xe nói chuyện phiếm, Quý Hạ vì ngại ngùng cũng hứa lần sau sẽ tìm thời gian mời Giang Vãn Thu xem phim, để bù lại buổi xem phim hôm nay vô tình bị lỡ.
Giang Vãn Thu đã đồng ý, còn cảm thấy Quý Hạ trong những chuyện thế này có lẽ hơi tính toán quá rõ ràng, cô ấy thực ra không để tâm những điều này.
Nhưng cô gái lại có sự kiên trì của riêng mình.
Tâm trạng hai người đều khá tốt, Quý Hạ thậm chí đã nghĩ sẵn lát nữa gặp lại con mèo tên "Bố Bố" kia, nhất định phải sờ nó một cái, dù sao thì tạo mối quan hệ tốt với mèo của Giang Vãn Thu đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại.
Còn Giang Vãn Thu thì đang nghĩ, lúc Quý Hạ cười, cái má lúm đồng tiền trên mặt tại sao lại đẹp đến thế.
Cho đến tận lúc đến cửa nhà, họ vẫn đang cười nói vui vẻ.
Giang Vãn Thu còn nói đôi khi mèo con nghe thấy tiếng mở cửa sẽ chạy ra cửa đón cô ấy, chỉ là —–
"Bố Bố!" Cửa vừa mở, ánh mắt Giang Vãn Thu liếc vào trong, kinh hãi kêu lên một tiếng rồi hoảng hốt, còn chưa kịp thay giày đã chạy thẳng vào.
Quý Hạ cũng bị tiếng kêu này làm giật mình.
Cô ngước mắt nhìn vào, chỉ thấy trong căn nhà đang mở cửa, một con mèo màu xám trắng đang nằm thoi thóp trên sàn, ngoài việc có thể xác định nó còn sống qua cái bụng đang hơi phập phồng ra thì những dấu hiệu khác dường như đều cho thấy tình hình rất tệ.
Xung quanh chỗ mèo nằm rất bừa bộn, không chỉ có lông mèo rụng mà còn có cả chất nôn dạng lỏng.
Nhìn sâu vào trong một chút, Quý Hạ thấy thứ gì đó giống như bánh quy ăn vặt vương vãi trên sàn nhà.
"Chị phải đưa nó đi bệnh viện." Lúc này, giọng Giang Vãn Thu vang lên.
Trong chốc lát, giọng nói của cô ấy đã có chút run rẩy.
Quý Hạ nhìn vào lòng chị, chỉ thấy hơi thở của con mèo có chút yếu ớt, nhưng tình hình dường như không tệ như họ nghĩ, nhãn cầu của mèo vẫn còn cử động qua lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Cái đuôi rũ xuống vẫn còn lắc qua lắc lại.
Quý Hạ nhìn mà cũng thấy đau lòng.
"Túi đựng mèo ở đâu, em lấy giúp chị." Cô hỏi một câu.
Hai người vội vàng ra khỏi cửa lần nữa, chỉ là tâm trạng vui vẻ đã không còn như lúc nãy.
Bệnh viện thú y không giống bệnh viện cho người, làm ăn khá tốt nhưng cũng không đến mức phải xếp hàng. Sau khi Giang Vãn Thu bế mèo vào, rất nhanh đã có bác sĩ đến xem xét tình hình, tiếp theo là một vài câu hỏi của bác sĩ và các bước kiểm tra thông thường.
"Tôi không biết..."
"Lúc tôi ra khỏi nhà buổi sáng nó vẫn ổn mà, còn chơi với tôi một lúc, ra ngoài mấy tiếng đã thành ra thế này rồi."
"..."
Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, Giang Vãn Thu trả lời có chút mất bình tĩnh, cả người trông khá căng thẳng và hoảng loạn, vẫn là Quý Hạ đứng bên cạnh bổ sung vài câu về tình hình mình nhìn thấy lúc đó, bác sĩ mới nắm được đại khái.
Đại khái là mèo con tranh thủ lúc chủ không có nhà đã tự cắn rách túi đồ ăn vặt cho mèo rồi ăn no nê, kết quả không ngờ ăn nhiều đồ ăn vặt quá lại gây phản ứng, bắt đầu nôn mửa tiêu chảy, đúng là dọa người ta một phen hết hồn.
"Không phải vấn đề gì lớn đâu, lát nữa tôi cho nó uống ít thuốc rồi kê một ít cho các cô mang về, chăm sóc kỹ vài ngày là được."
"Nhưng sau này vẫn phải đặc biệt chú ý tình trạng này, động vật nhỏ cơ thể yếu."
Bác sĩ vừa nói vừa xoa đầu mèo con.
Lúc này Bố Bố đã đỡ hơn một chút, chỉ là thấy nhiều người lạ nên rụt đầu lại hơi sợ sệt không dám động đậy, nó nhanh chóng được bác sĩ mang đi cho uống thuốc, chỉ là lúc đi còn nghiêng đầu nhìn Giang Vãn Thu với đôi mắt trông mong rất đáng thương.
Đợi mèo được mang đi rồi, Quý Hạ mới dồn sự chú ý vào người bên cạnh mình, kéo chị ngồi xuống khu vực chờ đợi ở gần đó.
Giang Vãn Thu trông cứ như thể cô ấy mới là con mèo bị nôn mửa tiêu chảy vậy.
Sắc mặt cô ấy lúc này trắng bệch, tình hình trông chẳng khá hơn là bao.
Quý Hạ cứ nghĩ đối phương cũng là bác sĩ, đáng lẽ phải quen với cảnh sinh tử ở bệnh viện và giữ được bình tĩnh mới phải, nhưng một Giang Vãn Thu như thế này lại đảo lộn nhận thức của cô.
Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được.
"Chị..." Quý Hạ chưa nói hết lời, bàn tay đặt trên đầu gối đã bị Giang Vãn Thu nắm chặt lấy.
Cô ngẩn người trong giây lát, nhưng nhanh chóng bị hơi ấm nóng rực từ lòng bàn tay đối phương kéo về thực tại, cũng nhanh chóng nắm lại tay cô ấy.
Nỗi sợ hãi và hoảng sợ toát ra từ tận bên trong Giang Vãn Thu, cô cảm nhận được.
Nhưng cũng chỉ là một thoáng chốc mà thôi, không lâu sau, cô ấy đã rút tay mình về.
"Được rồi, chị đi lấy thuốc cho Bố Bố." Giang Vãn Thu đứng lên, cố gắng che giấu sự bất an của mình, nhưng lại bị Quý Hạ kéo tay lại.
"Để em đi cho." Giọng cô gái lộ ra sự kiên định không cho phép nghi ngờ.
Bác sĩ kê cho mèo đều là thuốc uống, không nhiều, lấy xong là có thể mang mèo về, nhưng Giang Vãn Thu lo mèo con uống thuốc xong sẽ có phản ứng phụ, nên vẫn quyết định ở lại bệnh viện quan sát thêm rồi mới đi.
Quý Hạ đương nhiên cũng ở lại cùng cô ấy.
Thế là hai người ngồi dựa vào tường trên hàng ghế nghỉ ngơi, mèo con yên lặng nằm trên đùi cô ấy, rất ngoan ngoãn không động đậy.
"Hôm nay may mà có em ở đây," Giang Vãn Thu nở nụ cười có phần mệt mỏi, cô ấy nghiêng đầu nhìn Quý Hạ, "Thật ngại quá, để em chê cười rồi."
"Có phải em thấy rất kỳ lạ không, một bác sĩ mà lại sợ đến bệnh viện?"
Quý Hạ mấp máy môi, không nói gì.
Cô chờ Giang Vãn Thu tiệp tục nói tiếp.
"Bởi vì mẹ chị mất ở bệnh viện, nên chị không thích đưa người... Hoặc động vật mà mình quan tâm đến bệnh viện."
Nói tóm lại, chính là bị ám ảnh.
Thì ra mẹ của Giang Vãn Thu mất vì ung thư khi cô ấy mới sáu tuổi. Lúc đó Giang Vãn Thu còn nhỏ, chưa biết cái gì gọi là cái chết, nhưng lại biết mẹ mỗi ngày đều bị sự giày vò của bệnh tật hành hạ, trông chẳng vui vẻ chút nào.
Dưới sự giày vò của bệnh tật, mẹ đã ra đi mãi mãi, có người nói là bà đã lên thiên đường.
Sau này lớn hơn một chút Giang Vãn Thu mới biết, thì ra đó gọi là cái chết.
Cô ấy đã mất đi người tốt nhất với mình trên thế giới này và người đó sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Sau đó, khi trưởng thành, cô ấy đã chọn con đường y học, là bởi vì trong ký ức thời niên thiếu của cô ấy, nhà cửa luôn phảng phất mùi thuốc bắc đang sắc, mẹ luôn uống thuốc bắc, còn những vị bác sĩ cao lớn mặc áo blouse trắng đi đi lại lại trong bệnh viện, họ được gọi là thiên thần áo trắng.
Giang Vãn Thu nghĩ, nếu học y có thể cứu người, vậy thì hẳn là có thể cứu vãn rất nhiều gia đình, cứu mẹ của rất nhiều đứa trẻ.
Đây đều là những chuyện không ai biết, lần đầu tiên Quý Hạ nghe thấy, cũng là lần đầu tiên Giang Vãn Thu nói với người khác.
Trong đó có chút gì đó vi diệu, nhưng không ai nhận ra.
Nhưng điều Giang Vãn Thu còn chưa nói ra là, cũng chính vì chuyện này, cô ấy bắt đầu sợ hãi việc xây dựng một mối quan hệ ổn định —– dù là với người hay với động vật.
Đây cũng là lý do tại sao bao nhiêu năm qua, thái độ của cô ấy đối với "tình yêu" luôn tùy tiện và không thể lâu dài.
Con mèo đang nằm trên đùi cô ấy bây giờ là một ngoại lệ.
Ban đầu, một người bạn của cô ấy phải rời thành phố này lên phương Bắc, đã để lại con mèo con mới ba tháng tuổi ở chỗ cô ấy vì không muốn mang đi, thế nên trong nhà sau đó có thêm một thành viên, cho đến tận bây giờ.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, con mèo nằm trên đùi dường như đã ngủ thiếp đi.
Giang Vãn Thu bèn bế mèo lên lại, đặt vào túi đựng mèo rồi mang nó về nhà.
Đợi khi về đến nhà, dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà bị bẩn xong, cô ấy mới thả con mèo đang ngọ nguậy rục rịch trong túi ra ngoài, lúc này sức sống của nó đã hồi phục không ít, nó đi một vòng quanh phòng khách, cuối cùng dừng lại bên chân Quý Hạ.
Cúi đầu ngửi ngửi.
Rồi trước mặt chủ nhân của nó, cứ thế nghiêng người lăn ra đất, làm tư thế nằm ngửa, phơi bụng ra với Quý Hạ.
"Quý Hạ, hình như nó thích em lắm đó." Giang Vãn Thu có chút kinh ngạc, con mèo nhà cô ấy dường như đã đổi tính đổi nết, trước kia dù là Chu Chu hay Dịch Ý đến chơi, con mèo này đều tỏ vẻ "ta đây rất cao quý", chỉ lúc nào tâm trạng tốt mới chịu cho người ta chạm vào một cái.
Bây giờ lại hạ thấp cái đầu cao quý của mình xuống làm nũng với Quý Hạ.
"A..." Quý Hạ cũng có chút thụ sủng nhược kinh, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ cái bụng mềm mại của mèo con, đáp lại sự thiện chí của đối phương.
Sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Vãn Thu.
"Động vật có linh tính mà," Cô gái cong cong đôi mắt hình trăng khuyết, để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào như muốn mê hoặc lòng người: "Có lẽ, là vì chủ nhân của nó cũng rất thích em đó."
===============
Tác giả có lời muốn nói:
Ai nói chỉ có 'cháu gái' mới biết thả thính!
Khi các bạn thấy em gái trà xanh đáng yêu: Aaa đáng yêu!!! Thích quá!
Khi thấy đàn ông trà xanh: Chết đi, tiện nam!