Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương Bibi

Chương 34: Tôi thấy lần này cậu đúng là đổ gục rồi



Quý Hạ quay đầu lại, liền nhìn thấy ở chỗ ngồi gần cửa sổ quán cà phê cách đó không xa, Giang Vãn Thu một tay cầm điện thoại áp vào tai, một tay tùy ý đặt lên thân ly trên bàn, đang nhìn không chớp mắt về phía mình.

Lại liên tưởng đến việc đối phương vừa vào quán đã nhìn về phía bên này mấy lần, Quý Hạ làm sao còn có chỗ nào không hiểu nữa.

E là mình đã bị lộ từ lâu mà không hề hay biết.

Nếu đã bị phát hiện, cô cũng rất dứt khoát đứng dậy đón lấy ánh mắt của đối phương rồi đi thẳng tới, ngồi xuống.

Chỉ có nhân viên phục vụ từ đầu đến cuối chứng kiến toàn bộ quá trình là có chút nghi hoặc, thì ra ba người này quen biết nhau à, vậy tại sao ban đầu không ngồi chung một bàn?

"Phục vụ," cũng gần ngay lúc Quý Hạ vừa ngồi xuống, Giang Vãn Thu giơ tay gọi nhân viên, sau đó chỉ vào ly cà phê chưa hề được động đến trước mặt đối phương, "Phiền cô dọn ly cà phê này đi, rồi đổi một ly trà sữa lên."

Ly cà phê chướng mắt nhanh chóng được dọn đi, dấu vết người đàn ông từng đến đây cũng theo đó mà được xóa sạch.

Giang Vãn Thu lúc này mới chuyển ánh mắt sang người Quý Hạ ở đối diện, cô ấy dò xét cô gái, hỏi: "Ngồi đó bao lâu rồi?"

Chắc không chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi mà chị biết đâu nhỉ?

Giang Vãn Thu phát hiện ra bây giờ mình hình như có chút không hiểu nổi người trước mặt nữa rồi, em tuy vẫn mang gương mặt mình quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn khác với người mà cô ấy từng quen biết -- Quý Hạ đã có những suy nghĩ của riêng mình.

Nhưng những suy nghĩ này, cô ấy đoán không ra, cũng nhìn không thấu.

"Chỉ đến sớm hơn hai người một chút, không lâu đâu."

Cô gái trả lời dứt khoát, lần này cô không nói dối.

Giang Vãn Thu cũng không biết là nên tin hay không tin.

"Nhưng hôm nay không phải em phải ra ngoài dạy kèm sao," người phụ nữ lại ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu, "Hay là học sinh lại ốm rồi?"

Chữ "lại" này của cô ấy dùng rất ý nhị, cố ý chọn một từ như vậy, lọt vào tai Quý Hạ liền trở nên vô cùng cố ý, khiến cô gái nghe xong có cảm giác chột dạ khó hiểu nhưng lại không biết làm sao.

"..." Quý Hạ suy nghĩ một lát, vẫn kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện mình xin nghỉ.

Cô quả thực không yên tâm để Giang Vãn Thu và anh họ gặp mặt riêng, cho nên mới đặc biệt lén lút đến đây, nhưng làm vậy có ý nghĩa, có tác dụng gì chứ?

—– Quý Hạ bây giờ mới nhận ra, thực ra chẳng có chút tác dụng nào cả.

Dù cô có ngồi trong quán này cũng vẫn không thể ngăn cản được sự tương tác giữa hai người họ, mọi chuyện vẫn diễn ra theo hướng cô không mong muốn, giống như trước đây cô cố gắng hết sức ngăn cản Trương Gia Văn và Giang Vãn Thu gặp mặt, cuối cùng hai người vẫn gặp nhau.

Cô dường như chẳng làm được gì cả, những mưu mẹo nhỏ nhặt đó khi thực sự gặp chuyện lại chẳng có chút tác dụng gì.

Một cảm giác bất lực to lớn dâng lên trong lòng dần dần bao bọc lấy cô.

Vẻ mặt Quý Hạ ủ rũ, lớn từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác như vậy, điều mà trong suốt hai mươi năm qua cô chưa từng cảm nhận được, bởi vì một người mà nảy sinh cảm giác bất lực và tuyệt vọng.

Cũng chính giây phút này, cô bắt đầu hiểu được lời Tống Vân từng nói với mình: "Em và cậu ấy không cùng một thế giới."

Chẳng phải sao, Giang Vãn Thu xa cách cô đến như vậy, mà cô lại còn quá yếu đuối.

Họ thực sự không cùng một thế giới.

Quý Hạ trước nay luôn tin rằng mình có thể trưởng thành thành một người lớn ưu tú, ít nhất là ưu tú hơn hầu hết mọi người, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng giai đoạn cô gặp Giang Vãn Thu lại đúng vào lúc cô còn chưa thể tự mình đảm đương, năng lực còn yếu kém, đến nỗi xảy ra chuyện như hôm nay, cô ngoài việc ngồi nhìn ra thì không có cách nào khác.

Cô gái tự trách mình vì không thể nhanh chóng tự mình đảm đương hơn.

Mà Giang Vãn Thu dường như trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi đó đã cảm nhận được sự biến động cảm xúc rất lớn từ cô gái, cô ấy khéo léo nhíu mày, sau đó cũng đưa ba ngón tay ra về phía Quý Hạ.

"Làm gì vậy?" Cô gái bị hành động này của cô ấy làm cho có chút ngơ ngác.

"Vừa rồi khám bệnh cho anh họ em rồi, bây giờ đến lượt em." Vẻ mặt Giang Vãn Thu thờ ơ, như một cỗ máy khám bệnh vô cảm, nhưng ai biết được cô ấy chỉ không muốn cô gái tiếp tục chìm đắm trong thế giới tư tưởng của riêng mình.

"Hai người vừa rồi ngồi đây lâu như vậy là để khám bệnh sao?" Nghe đến đây, vẻ mặt Quý Hạ đột nhiên trở nên kỳ quái, đây là lần đầu tiên cô nghe chuyện như vậy.

Nếu là người trước đây từng ở bên nhau, vậy thì giữa họ ít nhiều gì cũng nên có chút ràng buộc mới phải.

Chẳng phải có câu hát thế này sao: "Nếu như khi gặp lại mắt chẳng còn hoe đỏ, thì liệu má còn có thể ửng hồng?"(*)

Nhưng hai người này dường như đã vượt ra ngoài phạm trù đó, có lẽ Trương Gia Văn đơn phương có chút tâm tư riêng, nhưng cũng đã tan biến sạch sẽ sau chuyện vừa rồi.

"Phải, chính là khám bệnh cho anh ấy, cho nên anh ấy vừa rồi mới vội vàng chạy đến bệnh viện," Giang Vãn Thu lặp lại khẳng định lời mình một lần nữa, sau đó dịu giọng xuống một chút, "Cho nên đừng có không vui nữa nha."

"Chị và anh ấy không nói gì cả."

Cô ấy nói thêm, một câu nói vạch trần hơn nửa tâm tư trong lòng Quý Hạ, khiến cô gái đột nhiên trở nên lúng túng.

E rằng không ai muốn bị nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng như vậy, cô bèn vội vàng đưa tay đặt lên bàn, lảng tránh chủ đề này một cách mơ hồ: "Bắt mạch đi."

Giang Vãn Thu cũng rất phối hợp không nhắc lại chuyện này nữa, cô ấy nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay lên cổ tay đối phương, sau đó từ từ cảm nhận, vẻ mặt nghiêm túc và chăm chú khiến Quý Hạ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Giây phút hình ảnh này dừng lại khiến cô muốn khắc ghi thật sâu trong đầu.

Qua một lúc lâu.

"Ừm..." Giang Vãn Thu cụp mắt xuống, trầm ngâm không lên tiếng, trông như đang suy nghĩ xem nên sắp xếp lời lẽ thế nào.

"Thế nào rồi?" Quý Hạ hỏi.

Đây không phải lần đầu tiên cô được đối phương bắt mạch, cho nên đã rất quen thuộc, chuẩn bị sẵn sàng, bất kể đối phương bây giờ nói ra lời gì từ miệng, cô đều tự tin sẽ không bị ảnh hưởng, nhất định sẽ không giống như lần đầu tiên nữa.

Nhưng Giang Vãn Thu lại không theo kịch bản cũ, chỉ nghe cô ấy do dự hỏi: "Tối qua không ngủ ngon à?"

"Vâng." Quý Hạ sững người, chỉ cảm thấy rất thần kỳ, "Cái này cũng bắt mạch ra được sao?"

Tối qua cô quả thực không ngủ ngon, vì chuyện gặp mặt hôm nay mà trằn trọc không ngủ được, thậm chí còn nghĩ đến việc nếu hai người thật sự làm lành thì mình nên làm thế nào.

Tâm tư cô gái rối bời, giống như hầu hết các cô gái ở độ tuổi này, sẽ vì người mình thích mà trằn trọc, sẽ không nhịn được mà đoán mò suy nghĩ của đối phương, đây đều là những tâm trạng mà mỗi người khó tránh khỏi nhất định phải trải qua.

Có lẽ tâm trạng như vậy, cũng đại diện cho sự ngây ngô non nớt.

Nhưng nếu bắt mạch mà ngay cả chuyện gần như tối qua cô không ngủ ngon cũng bắt ra được thì cũng quá thần kỳ rồi.

Quý Hạ không nhìn thấy Giang Vãn Thu lặng lẽ liếc qua vùng da dưới mắt hơi thâm quầng của cô, có những chuyện, thực ra chỉ cần nhìn là đã rất rõ ràng rồi.

"Sau này nếu lo lắng thì có thể nói thẳng với chị hoặc có thể hỏi thẳng chị." Giang Vãn Thu rút tay về, nói một câu ngoài lề.

Chứ không phải như lần này, cứ giấu giấu giếm giếm.

Cô ấy cũng không nói đây không phải là do mình bắt mạch mà ra, mà vẫn giữ sự bí ẩn của "Đông y học" ở một tầm cao nhất định.

"Thật ra em cũng biết bắt mạch." Quý Hạ ngồi đối diện thấy cô ấy rút tay về, đột nhiên nói.

Giang Vãn Thu: "Em biết?"

"Không tin thì chị đưa tay ra đây, em xem cho."

Lời của Quý Hạ, Giang Vãn Thu không tin chút nào, nhưng cô ấy vẫn đưa tay ra, coi như chơi đùa cùng đối phương.

Chỉ thấy cô gái ra vẻ đưa ba ngón tay đặt lên cổ tay cô ấy, cũng không biết rốt cuộc đang cảm nhận cái gì, Giang Vãn Thu chỉ cảm thấy đầu ngón tay Quý Hạ có chút lạnh.

Quý Hạ đang cảm nhận cô ấy, đồng thời cô ấy cũng đang lặng lẽ cảm nhận đối phương.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Một lúc lâu sau, cô ấy thấy đối phương vẫn chưa có ý định dừng lại, bèn chủ động mở miệng trêu chọc: "Thế nào, em cảm nhận được gì rồi?"

"Ừm." Quý Hạ gật đầu, nở một nụ cười bí ẩn, "Em đang cảm nhận nhịp tim của chị."

Giang Vãn Thu ngẩn người, cô ấy cứ tưởng đối phương chỉ đang đùa giỡn.

Từ mạch đập ở cổ tay quả thực có thể cảm nhận được nhịp tim của con người, đây không phải chuyện gì kỳ lạ, chỉ là đôi khi có thể không đặc biệt rõ ràng.

Câu nói này khiến cô ấy không nhịn được mà nhíu mày, thực ra vốn dĩ chẳng có gì, nhưng bị Quý Hạ nói như vậy cô ấy hình như lại có gì đó rồi, lúc này chính cô ấy có thể cảm nhận rất rõ ràng nhịp tim bắt đầu từ lúc đối phương nói ra câu đó, đã không chịu nghe lời mà từ từ tăng tốc.

"Nhịp tim của chị... là nhịp điệu gì thế?" Giang Vãn Thu cố gắng giữ ổn định nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh, nhưng càng muốn nó chậm lại, nó lại càng làm ngược lại.

Con người nhiều khi không thể hoàn toàn kiểm soát được cơ thể của mình.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc trên mặt cô gái đã thoáng qua vẻ kinh ngạc.

"Ủa, tim đột nhiên đập nhanh này." Quý Hạ cố ý nói ra, ánh mắt trong veo và thuần khiết nhìn về phía cô ấy, "Chị ơi, chị đang căng thẳng à?"

Tại sao chị lại căng thẳng?

Nguyên nhân chị căng thẳng lại là vì điều gì.

Một câu hỏi có thể kéo theo rất nhiều câu hỏi khác nhau, tuy Quý Hạ không nói ra, nhưng Giang Vãn Thu đã cảm nhận được từ ánh mắt của đối phương, cô ấy đột nhiên có chút bực bội.

Những câu hỏi này, cũng là những vấn đề luôn làm phiền cô ấy mà cô ấy mãi không tìm ra câu trả lời.

Không ai thích bị sự hoang mang bao vây, tâm trạng vui vẻ của Giang Vãn Thu vì hai câu nói đùa này mà tan biến sạch sẽ, ý cười trong mắt cũng dần thu lại.

"Được rồi, không đùa nữa." Cô ấy đột ngột rút tay về, đặt xuống dưới bàn, ba ngón tay Quý Hạ đưa ra cứ thế trơ trọi dừng lại ở đó, vô cùng lạc lõng, "Lát nữa chị còn có việc khác phải làm, nếu không có chuyện gì khác thì..."

"Vậy lần sau nói chuyện tiếp nhé."

Giang Vãn Thu không có tâm trạng suy nghĩ xem cách mình kết thúc chủ đề có cứng nhắc hay không, cô ấy chỉ biết, gần đây bản thân mình ngày càng không ổn —– đặc biệt là khi ở một mình với Quý Hạ, sự không ổn đó đang lặng lẽ lộ ra.

Cô ấy không biết bản thân Quý Hạ có phát hiện ra vấn đề này hay không, nhưng cô ấy đã bắt đầu nghi ngờ liệu mình có một chút thích đối phương rồi không, thế nhưng một giả thiết như vậy chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy có chút không thể chấp nhận được.

Quý Hạ, là người nhỏ hơn cô ấy tám tuổi, tồn tại như một người em gái, mà ý nghĩ cô ấy đang có bây giờ, đổi giới tính đi thì chẳng khác nào một ông chú biến thái.

Giang Vãn Thu không thể chấp nhận được.

Cũng không muốn chấp nhận.

Mà con người khi đối mặt với những chuyện mình tạm thời không muốn xử lý, cách làm phổ biến nhất chính là né tránh.

Cho nên trong những ngày tiếp theo, đối với những tin nhắn Quý Hạ gửi tới, Giang Vãn Thu về cơ bản đều đối xử lạnh nhạt, sự nồng nhiệt trước đây đột nhiên trở nên lạnh lùng, hơn nữa lại không hề có điềm báo hay lý do gì, Quý Hạ không thể tiếp thu được.

Cô không biết vấn đề nằm ở đâu.

Cũng chính vì không biết vấn đề nằm ở đâu, giữa họ cũng không xảy ra mâu thuẫn gì, cho nên ngay cả việc mở miệng hỏi cũng không làm được.

Mấy ngày trôi qua trong nháy mắt, lễ Thất Tịch hàng năm nhanh chóng đến, không may là ngày này lại là ngày làm việc, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tâm trạng muốn đón lễ của mọi người.

Người không có đối tượng thì bận rộn thoát ế tỏ tình, người có đối tượng thì bận rộn mặn nồng tình tứ, Quý Hạ nhìn món quà đã được gói ghém cẩn thận trên bàn mình, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định liều mình gửi một tin nhắn cho Giang Vãn Thu.

Cô hỏi đối phương buổi tối có rảnh ra ngoài ăn cơm không, nhưng không một lời nhắc đến chuyện lễ Thất Tịch.

Mà câu trả lời của đối phương cũng nằm trong dự đoán —–

【Chị đã hẹn với người khác rồi, lần sau đi.】Giang Vãn Thu từ chối lời mời của Quý Hạ một cách khéo léo, rồi không còn lời hồi âm nào nữa.

Lòng Quý Hạ lập tức nguội lạnh đi quá nửa, cô thậm chí nghi ngờ có phải những tâm tư không trong sáng của mình đã bị Giang Vãn Thu phát hiện ra nên mới trở nên như bây giờ, nhưng cũng chính lúc này, Tống Vân đã một thời gian không làm phiền cô lại xuất hiện đúng lúc, hỏi cô lễ Thất Tịch có muốn ra ngoài chơi cùng không.

Quý Hạ lần này gần như không chút do dự nào liền đồng ý.

Chuyện thuận lợi đến mức khiến Tống Vân cảm thấy có chút khó tin, bởi vì những lời mời như thế này, bình thường cô ấy cũng không ít lần hỏi đối phương, nhưng Quý Hạ chưa bao giờ để ý tới.

"Hôm nay uống nhầm thuốc?" Sau khi đón được người, câu đầu tiên Tống Vân nói chính là câu này.

Không ngờ lại bị Quý Hạ thường ngày vốn hiền lành mắng lại ngay lập tức.

Chỉ thấy cô gái nhíu mày: "Chị có bệnh à?"

Chiếc xe ô tô đỗ sát lề đường, kiểu dáng xe quá nổi bật, người đi đường qua lại liên tục ngoái đầu nhìn hai người trên chiếc xe mui trần, như thể đang xem thứ gì đó mới lạ.

Bị Quý Hạ mắng như vậy, Tống Vân ngược lại không vội khởi động xe rời đi.

Cô ấy như thể phát hiện ra một lục địa mới, cười gian xảo sáp lại gần Quý Hạ: "Chị biết rồi, em thất tình."

Đôi mắt cô gái lại trĩu xuống, cả người thoạt nhìn có chút ảm đạm.

Im lặng, đôi khi chính là ngầm thừa nhận.

Tống Vân càng kích động hơn.

"Trời ơi, em có thể đừng lộ liễu như vậy được không em gái, bộ dạng bây giờ của em quả thực là viết mấy chữ 'Tôi bị Giang Vãn Thu đá rồi' lên mặt đó." Cô ấy cố ý nói to hơn, chỉ thiếu điều hét lên giữa phố cho tất cả mọi người qua đường cùng nghe.

Nhưng thực ra chỉ có Quý Hạ bên cạnh mới biết cô ấy đang nói gì.

Nếu là bình thường Quý Hạ có lẽ chưa nhạy cảm đến thế, nhưng hôm nay không giống, câu nào câu nấy của Tống Vân đều giẫm lên chỗ đau của cô, cô thực sự không chịu nổi nữa.

"Em không đi nữa." Cô gái vẻ mặt bực bội, vừa nói vừa cúi đầu định tháo dây an toàn.

Nhưng lại bị Tống Vân bên cạnh kéo lại.

"Này, chị không nói nữa." Tốc độ thay đổi sắc mặt của cô ấy đúng là có một không hai, lập tức chuyển chủ đề, "Em đừng đi mà, chị đưa em đi chơi, thất tình thì có là gì, không có chuyện gì không vui mà một chầu rượu không giải quyết được cả."

"Nếu có, thì uống hai chầu." Tống Vân nói, còn đặc biệt nghiêng đầu liếc mắt đưa tình với Quý Hạ, sau đó đưa tay khởi động động cơ xe.

Việc đưa Quý Hạ đến quán bar uống rượu là chuyện Tống Vân đã muốn làm từ lâu, nhưng khổ nỗi đối phương bị Giang Vãn Thu quản quá chặt nên mãi không thực hiện được, không ngờ hôm nay ước mơ lại thành hiện thực.

Cô ấy không đăng một bài lên vòng bạn bè ăn mừng sao được?

Chỉ là lúc chụp ảnh, Tống Vân đặc biệt lén lút dịch camera sang bên cạnh một chút, chụp cả Quý Hạ không muốn vào hình vào, ngoài Quý Hạ ra, còn có cả bàn rượu san sát kia nữa.

...

Giang Vãn Thu từ chối lời mời của Quý Hạ, cũng không hẳn là nói dối, cô ấy quả thực đã có hẹn.

Ngày lễ tình nhân Thất Tịch như thế này, Chu Dương làm sao có thể bỏ qua.

Bệnh viện hôm nay tan làm rất đúng giờ, cô ấy đã hứa với đối phương sẽ bù lại những lần leo cây trước đó, cho nên ngày đặc biệt như hôm nay quả thực không thể thất hứa vô cớ nữa, cộng thêm tâm trạng rối bời mấy ngày nay, Giang Vãn Thu bắt đầu cảm thấy có lẽ mình cần phải làm một vài chuyện khác để chuyển hướng sự chú ý.

Chuyện này có thể là công việc, cũng có thể là yêu đương.

Nếu không có gì bất ngờ, cô ấy đoán Chu Dương có lẽ sẽ tỏ tình vào tối nay.

Còn Quý Hạ...

Giang Vãn Thu không muốn nghĩ nhiều về chuyện này.

Chu Dương quả thực là một đối tượng "có thể" yêu đương, giống như những người bạn trai trước đây của cô ấy.

Mọi chuyện cũng diễn ra vô cùng thuận lợi như cô ấy nghĩ, nhà hàng cao cấp đặt từ sớm, hoa hồng đỏ thắm, quà Valentine chuẩn bị kỹ lưỡng, cùng với... Một lời tỏ tình lãng mạn đã chuẩn bị từ lâu.

Mỗi một khâu đều rất hoàn hảo, nhưng cô ấy lại có chút mất tập trung.

Rõ ràng đây là sự "lãng mạn" và chu đáo mà cô gái nào cũng sẽ ghen tị, nhưng cô ấy lại không hề vui vẻ chút nào, thậm chí có chút chống cự.

Những điều này, trước đây chưa từng có, Giang Vãn Thu biết có gì đó không ổn nhưng lại cố tình né tránh.

Mãi cho đến khi đối phương định thử hôn cô ấy, khoảnh khắc đó cô ấy theo phản xạ quay mặt đi, không khí lập tức trở nên cứng nhắc, cả hai đều im lặng không nói gì.

"Xin lỗi, tôi..."

Bốn chữ "Tôi chưa chuẩn bị xong" đến bên miệng bỗng nghẹn lại, Giang Vãn Thu mím môi, không nói ra.

Lúc này trong đầu cô ấy đột nhiên hiện lên gương mặt Quý Hạ, mỗi một tiếng "chị ơi" ngọt ngào của Quý Hạ như đang quanh quẩn bên tai cô ấy, khiến cô ấy nảy sinh sự đấu tranh và dày vò vô hạn.

Rõ ràng không phải "chưa chuẩn bị xong", chỉ là "không thích" mà thôi.

Vì không thích, cho nên mới không muốn.

Cuối cùng, cũng đã có quyết định.

"Tôi thấy chúng ta hình như không hợp nhau lắm." Giang Vãn Thu nhìn Chu Dương, bình tĩnh nói ra một câu như vậy.

Sau khi có quyết định, cả người cô ấy đều nhẹ nhõm đi nhiều, như thể trút bỏ được gánh nặng đã mang từ lâu.

Nhưng không ngờ rằng, đối phương nghe xong vẻ mặt lại bình tĩnh đến lạ thường.

Cả hai đều là người theo đuổi sự giữ thể diện, dù trong lòng có oán hận nghi ngờ mình bị đùa giỡn, sau khi nghe Giang Vãn Thu từ chối, Chu Dương cũng không nói thêm gì nhiều, anh ta chỉ ném bó hoa hồng đỏ thắm kia vào thùng rác, rồi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.

Khắp đường phố đều là những cặp đôi đi cùng nhau hoặc những nhóm bạn ba bốn người nô đùa, trên đường phố xuất hiện thêm không ít người trẻ tuổi tạm thời ra bán hoa hồng, dường như định nhân dịp lễ hội mỗi năm một lần này để kiếm thêm chút tiền.

Sau khi tách ra với Chu Dương, Giang Vãn Thu một mình đi lang vô định dọc theo con phố, nhất thời cũng chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, cho đến khi cô ấy vô tình mở điện thoại, nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Tống Vân.

Đương nhiên, cũng nhìn thấy Quý Hạ không mấy nổi bật ở góc ảnh.

Cô gái sau khi bị chị từ chối đã quay sang chấp nhận lời mời của Tống Vân, đây là chuyện chỉ cần liên tưởng một chút là có thể nghĩ ra, nhưng nơi như quán bar... Hễ là chuyện liên quan đến Tống Vân, Giang Vãn Thu đều cảm thấy không có gì tốt đẹp.

Cô ấy gần như ngay lập tức bấm số gọi cho Quý Hạ, chỉ tiếc là cuối cùng điện thoại tự động ngắt máy, không ai nghe mấy, cũng không biết là đang làm gì.

Ngay sau đó, cô ấy lại gọi cho Tống Vân.

Lần này thì rất nhanh đã có người nhấc máy.

Chỉ nghe thấy khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến tiếng nhạc ồn ào, tiếng nền này Giang Vãn Thu quá quen thuộc rồi, là ở quán bar.

Hơn nữa xem thời gian, giờ này không khí quán bar vừa đúng vào thời điểm náo nhiệt nhất.

"Quán bar SEED đường Tân Giang, ghế số năm." Đầu dây bên kia, giọng Tống Vân lẫn trong tiếng nhạc ồn ào, cô ấy trực tiếp báo một địa điểm, sau đó không đợi Giang Vãn Thu mở miệng nói gì đã cúp máy.

Hoàn toàn là một bộ dạng nắm chắc đối phương trong tay.

Thích đến thì đến.

Nhưng khi Giang Vãn Thu chạy đến nơi, nhìn quanh một vòng, lại không thấy bóng dáng người mình muốn tìm.

Cả quán bar như ma quỷ nhảy múa loạn xạ, DJ trên sân khấu trung tâm đang khuấy động không khí toàn trường, tiếng la hét của nam nữ lẫn vào nhau, trong một môi trường như vậy, cồn kích thích hormone trong cơ thể con người lên đến đỉnh điểm.

Tất cả mọi người đều đang rục rịch, mà Tống Vân, cũng đang nghiêng người dựa rất gần vào một người phụ nữ lạ mặt, hai người giao bôi, trông vô cùng mờ ám.

"Quý Hạ đâu?" Giang Vãn Thu có chút tức giận, không chắc Tống Vân đang giở trò gì.

Dù sao thì thời gian dài tiếp xúc đã khiến ấn tượng của cô ấy về người này dừng lại ở một mức rất tệ, Giang Vãn Thu không tin Tống Vân.

"Tìm người à," Tống Vân không trả lời ngay câu hỏi của cô ấy, ngược lại còn nhướng mày nở một nụ cười ngạo nghễ, "Cậu đến chỗ tôi tìm người thì cũng phải có chút thành ý chứ?"

Cô ấy chỉ vào bàn, nửa chai rượu tây còn lại trực tiếp nói: "Uống hết nửa chai rượu này đi, tôi sẽ nói cho cậu biết người ở đâu."

"Nếu không thì cậu từ đâu đến thì về lại đó đi."

Đối với chuyện trước kia bị Giang Vãn Thu chuốc cho nôn ói trước mặt bao nhiêu người, Tống Vân luôn để bụng, cô ấy rất thù dai.

Bây giờ bị cô tấy chộp được cơ hội, cô ấy còn không mượn cớ làm khó sao?

Rượu tây mạnh không pha thêm đồ uống khác, uống vào cũng đủ khó chịu.

Tống Vân rõ ràng là cố ý gây khó dễ, muốn đối phương phải cúi đầu chịu thua mình, tìm lại chút thể diện, nhưng không ngờ Giang Vãn Thu còn bạo hơn cả cô ấy, sau khi lời cô ấy vừa dứt, Giang Vãn Thu liền trực tiếp cầm lấy nửa chai rượu đó bắt đầu uống, khiến những người có mặt ở đó đều sững sờ.

Tống Vân càng không ngờ tới.

Đương nhiên, uống hết nửa chai rượu lớn như vậy thì người cũng không khá hơn được bao nhiêu, chỉ thấy một lát sau, Giang Vãn Thu đã vịn vào mép bàn ngồi thụp xuống, ôm miệng bắt đầu ho dữ dội.

Mà ánh mắt Tống Vân cũng vào lúc này đã thay đổi.

"Giang Vãn Thu à Giang Vãn Thu," Tống Vân nhìn người đang bị rượu sặc đến ho khan vì uống quá vội, đột nhiên ngồi xổm xuống, giọng điệu khó hiểu, "Tôi thấy lần này cậu đúng là đổ gục rồi."

Nhưng đáng tiếc, không phải đổ gục trong tay cô ấy, mà là người khác.

Có chút tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy rất thú vị.

Câu nói hai nghĩa như vậy, Giang Vãn Thu căn bản không có tâm trạng để mà cảm nhận, cô ấy chỉ cho rằng đó lại là một màn khiêu khích khác của Tống Vân, đưa tay lau vết rượu trên khóe môi, không nói gì.

"Người đâu?" Cô ấy khàn giọng, hỏi lại lần nữa.

Chỉ là ngực vẫn còn phập phồng, nhìn qua đã biết người không được khỏe.

Cũng đúng vào lúc này, Quý Hạ vừa mới rời đi nhà vệ sinh từ bên ngoài rẽ vào khu ghế ngồi, cô vừa bước vào, liền nhìn thấy Tống Vân và Giang Vãn Thu đang ngồi xổm trên đất, bèn đi về phía hai người.

Ánh đèn không sáng lắm, có chút tối, Quý Hạ không nhìn ra được sự khác thường của Giang Vãn Thu.

"Chị?" Cô không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ cảm thấy không ổn lắm, "Sao chị cũng ở đây..."

Quý Hạ còn đang nghi hoặc, Tống Vân lại đột nhiên chống đầu gối đứng dậy giải thích với cô: "Cậu ấy đến tìm em đó."

"Uống nhiều rồi, mau đưa đi đi." Nói xong, cô ấy vỗ vai Quý Hạ, lúc lướt qua người cô cũng lặng lẽ để lại một câu, "Chị chỉ có thể giúp em đến đây thôi."

Cô gái căn bản không biết cô ấy đang nói gì, nhưng lúc này cũng không có tâm trạng để tìm hiểu sâu hơn.

Bởi vì Giang Vãn Thu đang vịn vào mép bàn định dùng sức đứng dậy, nhưng rượu mạnh uống vào lại đúng lúc này phát huy tác dụng, cả người gần như đứng không vững liền ngã nghiêng sang một bên, Quý Hạ nhìn thấy liền vội vàng tiến lên ôm lấy người.

Nửa người Giang Vãn Thu cứ thế dựa vào lòng cô, trên người nồng nặc mùi rượu.

Cũng không biết là đã đi đâu uống nhiều như vậy.

"Quý Hạ," lúc này người phụ nữ đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Quý Hạ, để tìm vị trí tựa tốt hơn, cô ấy ghé sát vào vành tai đối phương nhẹ giọng nói ra lời thỉnh cầu của mình, "Đưa chị về nhà."

============

Tác giả có điều muốn nói:

Hai chương gộp làm một rồi, cảm ơn dung dịch dinh dưỡng của mọi người, thật sự nhiều quá, mọi người cũng hào phóng quá đi!

Để bày tỏ lòng cảm ơn, mấy ngày nữa tôi thử viết một vạn chữ/ngày xem sao (?)

____________

Giờ tới editor nói:

(*) Đây là lời bài hát: Năm Tháng Vội Vã - Vương Phi.

...

Những năm tháng vội vã ấy, chúng ta nhất thời bỏ lại bao lời hứa

Những lời hứa vốn rất khó thực hiện được

Rồi chỉ còn biết đợi chờ một người đến thực hiện thay

Không thể oán trách những nụ hôn khi mà chúng còn chưa kết lại thành kén

Ôm ấp trong giấc ngủ đông mãi không thể thoát xác thành tiên

Cũng không thể oán trách đoạn ái tình này sao không thể lặp lại lần nữa

Vì đó chính là sự bao dung của tháng năm đối với quãng thời gian mà ta đã thất hứa

Nếu như khi gặp lại mắt chẳng còn hoe đỏ, thì liệu má còn có thể ửng hồng?

Tựa như những năm tháng vội vàng ấy đã từng hứa sẽ mãi mãi ở bên nhau

Như là một lời nói dối đẹp đẽ nhất

Nếu như quá khứ vẫn còn xứng đáng để lưu luyến

Xin hãy đừng vội chôn vùi những hiềm khích năm xưa

...

https://www.youtube.com/watch?v=rdv5PSw_AsM

Tác giả viết truyện đúng gu mà nhạc cũng đúng gu nốt, OST và phim này ra 10 năm rồi cho phép tui lụy xíu nha bà con, cái phim với OST buồn mà nó day dứt xĩu 😭