Để cố tình chọc tức Dịch Ý, Tống Vân đã bật loa ngoài khi gọi điện, nên lời của viên cảnh sát nam, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.
Tuy không biết cụ thể Quý Hạ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều không cần hỏi cũng biết —– hễ đã vào đồn công an thì chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Các đốt ngón tay Giang Vãn Thu đang cầm mấy tấm thẻ bài bằng giấy cũng có chút trở nên trắng bệch. Cô ấy phản ứng nhanh hơn bất kỳ ai, gần như ngay lập tức ném đồ trong tay xuống rồi đứng dậy rời đi, Chu Chu cũng theo sát sau đó.
Thấy Giang Vãn Thu đứng dậy rời đi, Tống Vân cũng bắt đầu bình phục tinh thần. Cô ấy một bên cầm điện thoại tiếp tục trao đổi với cảnh sát bên kia, bên còn lại xách túi của mình lên đi theo ra ngoài.
"À, vâng, tôi là chị của con bé."
"Xin hỏi có chuyện gì vậy?"
"Vâng, chúng tôi qua đó ngay, phiền đồng chí cảnh sát rồi."
"..."
Tầng một biệt thự một giây trước còn đang náo nhiệt, trong nháy mắt đã trở nên vắng lặng. Mọi người đều đi cả, Dịch Ý vẫn ngồi đó cau mày, dường như đang do dự có nên đi theo không, ánh mắt cô ấy lướt qua những tấm thẻ bài bằng giấy bị vứt lung tung trên bàn trà, chỉ cảm thấy tâm trạng của mình lúc này cũng hỗn loạn y như đống bài này.
Cuối cùng, cô ấy vẫn đứng dậy quyết định đi theo xem sao.
—– ai mà biết Quý Hạ đến đồn công an vì chuyện gì chứ, lỡ như đã làm chuyện gì không tốt thì sao?
Như vậy cũng vừa hay để Giang Vãn Thu nhân chuyến này nhìn rõ bộ mặt thật của "cô em gái ngoan ngoãn" này. Cô ấy chính là người đã từng đích thân trải nghiệm xem "cô em gái" này ngoan đến mức nào.
Chỉ là cô ấy không ngờ trong lúc mình ở trong nhà do dự, Giang Vãn Thu và những người khác đã lái xe đi mất. Lúc cô ấy đi ra, chiếc xe vừa hay chạy qua con đường chính trước mặt, chỉ để lại một làn khói xe.
Chỉ cần nhìn hành động này cũng đủ biết Giang Vãn Thu hiện tại sốt ruột đến mức nào. Dịch Ý cắn chặt môi, bàn tay buông thõng bên hông cũng vô thức nắm chặt lại.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe khác trong gara cũng từ từ chạy ra.
"Ể, đây không phải là bác sĩ Dịch sao, sao còn ở đây vậy?" Tống Vân ung dung lái xe dừng lại trước mặt đối phương, hạ cửa kính xe xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình, "Sao thế, bạn thân Giang Vãn Thu của cậu, không đợi cậu đi cùng à?"
Nói xong, cô ấy cũng không đợi Dịch Ý trả lời, tự mình nói tiếp: "Ồ, phải rồi, xem tôi này toàn hỏi mấy chuyện thừa thãi… Em gái nhỏ của Giang Vãn Thu xảy ra chuyện, cậu ta làm gì còn tâm trí mà đợi cậu nữa."
Tống Vân thì lại chẳng có vẻ gì là vội vàng.
Quý Hạ xảy ra chuyện đã có Giang Vãn Thu và Chu Chu đi trước một bước, cô ấy chẳng có gì phải lo lắng, nên cố tình đi chậm lại một chút để xem sắc mặt của Dịch Ý.
Cảnh này còn hay hơn bất kỳ bộ phim hay vở kịch nào nhiều.
"Thật đáng thương, bị bỏ lại rồi." Giọng Tống Vân đầy vẻ chế nhạo đậm đặc khiến người ta không thể không để ý.
"Hay là lên xe tôi đi cùng?" Cô ấy cố tình hỏi.
Ngoài miệng thì hỏi như vậy, nhưng thực ra chẳng hề nghĩ đối phương sẽ đồng ý thật, chỉ là trêu tức đối phương một chút cho có lệ mà thôi.
Dù sao thì với cái kiểu không ưa nhau của hai người họ, chắc Dịch Ý cũng không muốn nhìn thấy cô ấy.
Tống Vân chỉ đợi đối phương mở miệng từ chối để cô ấy có thể nghênh ngang rời đi. Nhưng không ngờ Dịch Ý chỉ một lát đã chỉnh lại vẻ mặt, vài ba bước tiến lên, cúi người chống tay lên thành cửa sổ xe của cô ấy, mỉm cười: "Vậy thì làm phiền cậu rồi."
...
Trong đồn công an ồn ào nhốn nháo, Quý Hạ và hai mẹ con người báo án được lấy lời khai riêng, nhưng dù vậy cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói oang oang của người phụ nữ kia. Lời lẽ của đối phương mang tính lăng mạ cực mạnh, dường như đã khăng khăng rằng con trai mình bị "dụ dỗ", yêu cầu cảnh sát xử Quý Hạ tội "dụ dỗ trẻ vị thành niên".
Con trai bà ta thì vẫn luôn cãi nhau với mẹ ở bên cạnh.
"Thưa bà, xin bà vui lòng nói nhỏ một chút để không làm ảnh hưởng đến công việc bình thường khác của chúng tôi." Viên cảnh sát trẻ đang lấy lời khai dường như cũng không chịu nổi, đây đã là lần thứ ba nhắc nhở.
Nhưng chẳng có tác dụng gì mấy.
So với mẹ Dương Dương đang kích động bên cạnh, phản ứng của Quý Hạ bình tĩnh hơn nhiều.
Từ lúc mới vào đồn đến giờ, dáng vẻ của cô luôn rất thản nhiên, trông hoàn toàn không bị chuyện này làm ảnh hưởng đến, cũng không hề sợ hãi, cảnh sát hỏi cái gì, cô liền đáp cái đó.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, cảnh sát có lẽ đã nắm được toàn bộ sự việc. Họ đang cố gắng hòa giải sự hiểu lầm này, thì lúc đó, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói lọi chạy vào sân trước đồn công an rồi dừng lại, vừa nhìn đã biết là người có tiền.
Từ góc nhìn trong nhà nhìn ra hơi bị phản quang, họ không nhìn rõ người trên xe, vì thế một viên cảnh sát đã đi ra ngoài sân.
"Xin hỏi các vị có chuyện gì không?" Anh ta tiến lại gần chiếc xe.
Chỉ thấy Giang Vãn Thu mở cửa xe, một chân đã bước xuống. Cô ấy liếc nhìn tình hình trong phòng làm việc, thấp thoáng thấy bóng dáng Quý Hạ.
"Chào đồng chí cảnh sát, tôi là chị của cô gái ở trong đó." Giang Vãn Thu đưa tay về phía viên cảnh sát trẻ, bắt tay tượng trưng một cái rồi đi vào phòng làm việc.
Chu Chu đi theo phía sau.
Còn chưa bước vào phòng làm việc đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, nhưng sự chú ý của Giang Vãn Thu lại không đặt ở đó.
Cùng lúc cô ấy bước vào sảnh nhìn thấy Quý Hạ, đối phương cũng đã nhìn thấy cô ấy.
Chỉ là phản ứng đầu tiên của Quý Hạ khi nhìn thấy cô ấy lại là quay đầu đi chỗ khác, tránh ánh mắt của cô ấy.
Quý Hạ hoàn toàn không ngờ Giang Vãn Thu sẽ xuất hiện ở đây. Điện thoại của cô đã bị vỡ màn hình trong lúc tranh cãi với mẹ Dương Dương, được cảnh sát giữ lại làm vật chứng, nên tự nhiên cũng không biết đồn công an vừa nhận được điện thoại của Tống Vân.
Cô muốn gặp Giang Vãn Thu, nhưng không phải bằng cách này, ở một nơi như thế này, để đối phương lại phải đến giúp cô dọn dẹp mớ hỗn độn. Vẻ mặt bình tĩnh của cô gái cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.
May mà, sau khi thấy Quý Hạ né tránh, Giang Vãn Thu không đi thẳng tới đó, mà trước tiên tìm hiểu sơ qua sự việc với viên cảnh sát đang lấy lời khai, dù giữa chừng bị mẹ Dương Dương chen ngang vài lần.
Không lâu sau khi họ đến, Tống Vân và Dịch Ý cũng tới.
Trong sân đồn công an thoáng chốc đã đậu hai chiếc siêu xe đắt tiền. Những người có mặt đều hiểu ra vấn đề, mẹ Dương Dương nói chuyện cũng bắt đầu dè chừng hơn một chút, thái độ vẫn còn cứng rắn, nhưng ít nhất không còn buông ra những lời lẽ lăng mạ nữa.
"Mẹ Dương Dương, xin hỏi bà đã xem lịch sử mua hàng mà Dương Dương nói chưa?" Sau khi xem xong biên bản, Giang Vãn Thu hỏi.
Sau khi nắm được toàn bộ sự việc, khí chất của cô ấy trở nên lạnh lùng hẳn. Bất cứ ai quen biết đều hiểu, cô ấy đã tức giận thật rồi.
Thì ra thỏi son mà Dương Dương muốn tặng Quý Hạ hoàn toàn không phải đồ ăn cắp, chỉ là trùng hợp giống hệt thỏi son mà mẹ cậu bé làm mất. Hơn nữa, Quý Hạ cũng đã từ chối món quà này từ trước, vậy thì lấy đâu ra chuyện "dụ dỗ"?
Tức giận thì tức giận, Giang Vãn Thu cũng biết điều quan trọng nhất lúc này là đưa người đi, giải quyết xong chuyện này, tốt nhất là khiến đối phương phải xin lỗi.
Nhưng người trước mắt rõ ràng là kiểu người ăn vạ vô cớ, nếu lấy cứng đối cứng, e là sẽ chỉ dây dưa mãi không có kết quả.
Cô ấy suy nghĩ một lát, rồi quyết định tạm thời nén lại lửa giận trong lòng.
"Lịch sử mua hàng gì chứ, tôi không muốn xem!" Mẹ Dương Dương vừa nghe lại vấn đề này, lập tức nổi cáu, "Hôm nay các người không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì chuyện này không xong đâu! Con trai tôi mới bao nhiêu tuổi mà em gái cô đã suốt ngày nghĩ cách 'dụ dỗ' thằng bé. Nếu hôm nay cảnh sát không xử lý chuyện này, hôm khác tôi sẽ đến trường của cô ta, cho cả trường biết cô ta đã làm những chuyện tốt đẹp gì!"
Nói xong, bà ta quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Giang Vãn Thu.
Những lời này khiến Tống Vân ngay lập tức buột miệng một câu "Đờ mờ nhà bà", cô ấy hùng hổ muốn lao lên nói lý lẽ, nhưng bị Dịch Ý giữ lại.
"Cậu ấy giải quyết được." Giữ người lại, Dịch Ý chỉ nói một câu như vậy.
Tuy chỉ có bốn chữ đơn giản, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự tin tưởng và thấu hiểu sâu sắc.
Tống Vân đành phải ngập ngừng muốn nói lại thôi, kìm nén trái tim đang kích động của mình.
"Thưa bà, tôi nghĩ bây giờ chúng ta đang ở đồn công an, có một việc bà cần phải hiểu rõ," Giang Vãn Thu chỉ vào tám chữ lớn "Thực thi pháp luật nghiêm minh, vi phạm pháp luật phải bị trừng trị" trên tường phòng làm việc, "Ở đây, không phải cứ ăn vạ là được, chúng ta phải nói chuyện bằng pháp luật."
"Bây giờ tôi ngồi đây hòa giải với bà, là nể mặt các đồng chí cảnh sát, chứ không phải sợ bà."
"Nếu bà làm lớn chuyện, đi khắp nơi nói bậy bạ làm tổn hại đến danh tiếng của em gái tôi và ảnh hưởng đến cuộc sống ở trường của con bé, thì tôi chắc chắn sẽ khởi kiện bà, vì hành vi đó của bà gọi là vu khống."
Vẻ mặt cô ấy rất nghiêm túc, thêm vào đó các viên cảnh sát đứng xem cũng không lên tiếng phản bác lời cô ấy, điều này không nghi ngờ gì đã tạo thêm một áp lực vô hình cho mẹ Dương Dương. Nghe thấy hai từ "khởi kiện", khí thế người phụ nữ lập tức giảm đi một nửa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, bà ta cũng chưa thật sự đi rêu rao khắp nơi, căn bản không sợ lời đe dọa của đối phương.
Khí thế lại tăng lên một chút.
"Cô đừng có dọa tôi, tôi không sợ cô đâu!" Mẹ Dương Dương trừng mắt nhìn Giang Vãn Thu.
"Tội vu khống nặng nhất bị phạt mấy năm tù nhỉ?" Thấy đối phương vẫn chưa chịu yên, Giang Vãn Thu bèn hỏi viên cảnh sát phía sau.
Cô ấy muốn nhận được sự phối hợp từ đối phương, nhưng không ngờ người trả lời câu hỏi này lại là Quý Hạ, người nãy giờ vẫn ngồi im lặng bên cạnh.
"Theo Điều 246 Bộ luật Hình sự nước ta: Dùng bạo lực hoặc các phương pháp khác để công khai lăng mạ người khác hoặc bịa đặt sự thật để phỉ báng người khác, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù có thời hạn dưới ba năm, tạm giữ hình sự, quản chế hoặc tước bỏ quyền chính trị." Giọng nói trong trẻo của cô gái thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong mắt Giang Vãn Thu cũng lóe lên một tia ngạc nhiên.
"Em gái này giỏi thật, lại có thể thuộc làu cả điều luật, em học luật à?" Một viên cảnh sát cũng không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
"Không phải ạ, lúc nãy trên đường tới đây em có tra trên điện thoại một chút."
Trả lời xong, Quý Hạ lại im lặng.
—– xem ra cũng đã suy nghĩ trước cách đối phó rồi, nếu không phải Giang Vãn Thu và những người khác ngoài ý muốn xuất hiện.
Cuộc nói chuyện tiếp tục diễn ra.
Bên cảnh sát có lẽ cũng đã quá chán ngán hai mẹ con này, nên hễ Giang Vãn Thu cần phối hợp điều gì, họ đều làm theo, chỉ mong nhanh chóng hòa giải xong chuyện này để tiễn người đi.
Mà nhờ sự "nhắc nhở" thiện chí của Giang Vãn Thu, họ cũng đã liên lạc được với bố Dương Dương. Người này sau khi nghe chuyện đã xin nghỉ phép ở cơ quan đến thẳng đây, vừa vào cửa đã mắng cho vợ một trận té tát, rồi cúi đầu xin lỗi Quý Hạ.
Dì Nguyễn của Quý Hạ và ông ta lại còn là đồng nghiệp cùng phòng làm việc nữa chứ.
Chuyện này, ông ta xấu hổ không dám nhìn ai, nói đi nói lại mấy lần rằng hôm khác sẽ đến tận nhà xin lỗi.
Đợi đến khi cả nhà đó đi rồi, Giang Vãn Thu mới từ từ tiến lại gần phía Quý Hạ, ngồi xổm xuống trước mặt em.
Vừa nhìn đã thấy vết trầy xước sưng đỏ trên cánh tay đối phương.
"Sao tay lại bị trầy xước thế này?" Cô ất lập tức truy hỏi.
"Hỏi rồi, là lúc nãy trước khi chúng tôi đến, hai bên có chút tranh chấp nên không cẩn thận làm trầy xước." Viên cảnh sát trẻ đứng bên cạnh giải thích tình hình.
Miệng vết thương đỏ ửng, da bị rách nhưng không chảy máu, Giang Vãn Thu nhíu mày.
Cô ấy đương nhiên biết vết thương không nghiêm trọng, nhưng không nghiêm trọng là một chuyện, bị thương lại là một chuyện khác.
"Có đau không?" Cô ấy nắm lấy tay đối phương, dịu dàng hỏi.
Chỉ là không ngờ câu nói này vừa thốt ra, nước mắt cô gái như vòi nước mở hết cỡ, chảy dài xuống má, những giọt nước mắt còn mang theo hơi ấm nhanh chóng rơi xuống mu bàn tay Giang Vãn Thu.
"Đau." Cô gái nức nở hít vào, khóc nấc lên từng hồi nói không thành lời, giọng nói này nghe mà khiến người ta không khỏi thắt lòng.
Giang Vãn Thu lập tức luống cuống, lúc này bao nhiêu "nguyên tắc", "lý trí", "khoảng cách" gì đó đều bị vứt ra sau đầu. Cô ấy vội vàng đưa tay ôm lấy đầu em, nhẹ nhàng áp vào vai mình vỗ về.
Cảnh tượng này khiến viên cảnh sát trẻ cũng ngẩn người ra, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Em gái nhỏ này, sao lại có đến hai bộ mặt vậy nhỉ?
================
Tác giả có điều muốn nói:
Quý Hạ: Tôi diễn đó.
Hôm nay là bạch liên hoa.
p/s: Điều luật xuất hiện trong truyện được trích dẫn từ «Bộ luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa».