5.
"Dữ Lam, ngươi hồ đồ rồi!"
Tô học quan đau lòng đập bàn, tiếng bộp bộp vang lên.
"Tân hôn mặn nồng, khó tránh khỏi có chút phóng túng, cho nên mới lỡ giờ học sớm, học sinh biết lỗi." Mạnh Dữ Lam cúi đầu, giọng điệu bình thản.
"Ngươi tưởng ta mù sao?!" Tô học quan tức giận.
Mực trên hôn thư còn chưa khô, nến trên bàn còn chưa tắt, tân hôn này cũng quá đúng lúc đi.
Tô học quan lửa giận ngập trời, ta sợ hắn sẽ trách phạt Mạnh Dữ Lam, lại nghĩ đến nữ tử phải ngẩng cao đầu, dám làm dám chịu.
Không nói hai lời, ta kéo Mạnh Dữ Lam ra sau lưng che chắn, nói với Tô học quan bằng giọng đầy khí thế: "Phu thê là một, ngươi đừng đánh hắn, muốn đánh thì đánh ta!"
Tô học quan trừng mắt: "Ta khi nào thì muốn đánh hắn?"
"Ngươi không đánh hắn? Vậy cũng không được mắng hắn," ta cứng cổ nói, "muốn mắng thì mắng ta, ta chịu thay hắn!"
"Ta... ngươi..." Tô học quan một ngón tay run run trước mặt ta, râu cũng rung theo.
Ta nghe loáng thoáng sau tai một tiếng cười khẽ, Mạnh Dữ Lam chậm rãi nói: "Phu nhân xưa nay luôn bảo vệ ta rất kỹ, học quan đừng chấp nhặt với nàng."
Nói xong câu này, hắn lại nhỏ giọng nói với ta: "Nàng hãy về trước đi, chuyện ở đây, ta sẽ giải quyết."
Ta không biết hắn sẽ giải quyết như thế nào, chỉ có thể đầy lo lắng bị hắn đưa ra khỏi Thái Học.
Ta bước qua ngưỡng cửa, đi được vài bước trên đường, quay đầu nhìn Mạnh Dữ Lam dáng người ngọc thụ lâm phong bên trong.
Ánh ban mai trải xuống, làm tan chảy băng tuyết phủ trên mi mắt hắn, ánh mắt như gió xuân dịu dàng — người này, giờ đã là phu quân của ta.
Không biết từ đâu nổi lên một cỗ xúc động, ta chạy trở lại trước mặt hắn, vội vàng nói: "Trịnh Hề! Ta tên là Trịnh Hề! Tiệm chân giò hun khói thứ ba ở Ngõ Thanh Thủy, Đông thành là của ta, nếu ngươi muốn tìm ta... tìm ta..."
Có lẽ, hắn sẽ không tìm ta.
"Mạnh sư huynh!" Có người trong Thái Học gọi hắn, "Tế tửu gọi huynh đến Quân Tử Đường."
"Trở về đi," Mạnh Dữ Lam nhỏ giọng nói với ta, "trên đường cẩn thận."
Ta gật đầu, lại nhìn hắn một cái, rồi xoay người rời đi.
Chợ búa phồn hoa, tấp nập người qua kẻ lại, ta như một hồn ma bay về tiệm.
"Chưởng quỹ," tiểu nhị trong tiệm cười hỏi, "hôm nay sao tới muộn vậy, đêm qua đi ăn trộm à?"
Ta nghẹn lời, đúng là đi làm trộm thật, trộm đào hoa.
Thấy ta không nói gì, hắn lại nháy mắt: "Trần công tử đến rồi, đang đợi cô nương ở hậu viện cả buổi... Ê! Chưởng quỹ! Cô nương cầm d.a.o làm gì?"
Làm gì?
Đương nhiên là ch.ém hắn!
Ta xách dao, hùng hổ xông vào hậu viện.
6
Trong sân sau có không ít tiểu nhị, người thì khuân giò heo, người thì vác chân giò hun khói.
Trần Hoán đứng dưới gốc đa, tay cầm khăn che mũi miệng, nhíu mày nhìn những tiểu nhị qua lại.
Hắn cũng mặc nho sam trắng tinh, giống hệt bộ Mạnh Dữ Lam mặc.
Đây là thường phục của học trò Thái Học, Mạnh Dữ Lam mặc vào tựa trúc tựa ngọc, Trần Hoán mặc vào — chỉ muốn đánh cho một trận!
"Trịnh cô nương," Trần Hoán thấy ta đến, ưỡn ngực, làm ra vẻ ta đây, "ta đã đợi nàng rất lâu rồi."
"Đợi ta đưa ngươi xuống Diêm Vương à!" Tay ta buông lỏng, d.a.o phay bay thẳng về phía Trần Hoán, sượt qua tóc mai của hắn, cắm phập vào thân cây.
Trần Hoán sợ đến hồn vía lên mây, hai chân run lẩy bẩy.
Ta giơ chân đá vào khoeo chân hắn.
Cả người hắn quỳ sụp xuống đất, kêu la thảm thiết.
Ta cười khẩy: "Quỳ thành thạo thế này, quả nhiên đúng là ngươi."
Nghe ta nói vậy, sắc mặt hắn bỗng trắng bệch: "Hôm qua... nàng thấy rồi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Thấy ta cười lạnh không nói, mặt hắn dữ tợn, không còn chút mặt mũi nào mà mắng: "Thấy thì đã sao? Ngươi có biết nữ tử đó là ai không? Nàng ấy là tiểu nữ nhi của Tang Sơn Quận chúa, là Quận chúa Thiên Tuế, nàng ấy để ý ta, ta đương nhiên phải toàn tâm toàn ý với nàng ấy!”
“Hơn nữa, ta là thân phận gì?”
“Học trò Thái Học chính là môn sinh của Thiên tử, tương lai làm quan to, tiền đồ vô lượng.”
“Nếu ngươi biết điều, ta nạp ngươi làm thiếp, cho ngươi danh phận, coi như bù đắp cho tấm chân tình ngươi dành cho ta.”
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
“Nếu ngươi không biết điều, đừng nói là ta, ngay cả tên quét rác nhóm lửa trong Thái Học, cũng chẳng thèm nhìn ngươi, một nữ nhân thương hộ tầm thường!"
Ta tức đến bật cười, gật đầu, nói: "Tốt lắm, tốt lắm, Trần Hoán, ngươi đã đọc sách thánh hiền, lại làm chuyện cầm thú, ta sẽ cho ngươi làm cầm thú thật sự một lần!"
Trần Hoán thấy vậy, cuống cuồng bỏ chạy, lại bị ta túm lấy khuỷu tay, bẻ mạnh một cái.
"A —" tiếng kêu thảm thiết như gie.c heo vang lên tận trời xanh.
7
Nói về thủ pháp bẻ khớp, toàn thành Kim Lăng này không ai giỏi hơn ta.
Sau khi làm trật khớp cả hai tay Trần Hoán, sai người ném hắn ra cửa sau, còn chưa kịp bi thương thì ta đã bận túi bụi với công việc.
Vốn đã bận tối mắt tối mũi, bên tai lại còn có người lải nhải không ngừng.
"... Toàn Đông thành, giàu có nhất chính là Triệu gia, chỉ cần ngươi gật đầu, Triệu gia lập tức sẽ đến cầu thân."
"... Ta biết ngươi yêu cầu cao, một lòng muốn gả cho người đọc sách, nhưng tự cổ chí kim, môn đăng hộ đối mới là quan trọng nhất."
Ta một tay xách đùi heo mấy chục cân, bình tĩnh nói: "Tôn bà, tránh đường."
Treo những đùi heo đã ướp lên cho khô, ta vỗ vỗ tay, quay người lại xách thêm một cái đặt lên bàn.
Tôn bà gọi ta mấy tiếng, thấy ta vẫn không để ý đến bà ta, bỗng nhiên đổi giọng the thé: "Đồ nữ nhân không biết điều! Phú quý ngập trời của Triệu gia ngươi không cần, thật sự tưởng mình có thể gả cho công tử nhà quyền quý à? Ta không tin, công tử nhà quyền quý nào lại muốn cưới một đứa mổ heo mù chữ như ngươi!"
"Chưởng quỹ! Bên ngoài có một vị công tử như tiên giáng trần, nói là tướng công của cô nương!" Tiểu nhị vừa chạy vừa kêu, suýt nữa thì vấp ngã ở cửa.
"Ôi!" Tôn bà dùng đôi mắt tam giác nhìn ta: "Bây giờ dân phong Đại Thịnh đúng là cởi mở thật, nếu như trước kia, chỉ cần có nam nhân bất chính xông vào nhà, ngươi đã bị coi là vi phạm luân thường, đáng bị đánh che.c... Đợi ta với! Ta xem thử, công tử thần tiên gì, công tử thần tiên nhà nào, còn thần tiên nữa..."
Tôn bà lẽo đẽo theo sau ta, ta cũng lười để ý đến bà ta, chỉ vén váy chạy nhanh ra sân trước.
Bước chân càng lúc càng nhanh, bước qua ngưỡng cửa, chạy vào trong tiệm.
Gió thổi qua tóc mai, hơi thở ta dồn dập, tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c —
Trong tiệm, tiểu nhị và khách không ít, nhưng lại im phăng phắc.
Chân giò hun khói treo đầy hai bên tường, chỉ có cửa sổ là sáng sủa, Mạnh Dữ Lam đang đứng ở đó.
Một thân áo trắng tinh khôi, một mái tóc đen nhánh như mực.
Cây hạnh bên ngoài cửa sổ cành lá sum suê, cành hoa rủ xuống, gió thổi qua, cánh hoa như tuyết rơi vào trong.
Giữa cơn mưa cánh hoa, dung nhan Mạnh Dữ Lam tuyệt sắc, sáng như ánh trăng.
Bước chân ta dần chậm lại, nín thở, đứng trước mặt hắn, ngây ngẩn cả người.
"Đang bận sao?" Mạnh Dữ Lam hỏi.
"... À," ta hoàn hồn, chớp mắt nói, "không... hôm nay đùi heo nhiều, ta làm thêm một chút..."
Nói xong, ta hối hận không thôi, nói linh tinh gì thế này, đùi heo, đùi heo — sao có thể nói với thần tiên như vậy!
"Trịnh nha đầu," Tôn bà nhìn chằm chằm Mạnh Dữ Lam, lẩm bẩm, "vị công tử này... là... ai vậy?"
Tôn bà cái miệng lúc nào cũng không giữ mồm giữ miệng, nếu bà ta biết Mạnh Dữ Lam, thì cả Đông thành sẽ đều biết.
"Hắn..." Ta liếc nhìn Mạnh Dữ Lam, nuốt xuống những lời còn lại.
Ta còn chưa biết hắn đến làm gì.
Đêm qua hoang đường, sáng nay còn hoang đường hơn cả đêm qua, những chuyện đã xảy ra quá vội vàng, lúc này có lẽ hắn đã hối hận rồi.
Hắn nên hối hận mới đúng.
Không hối hận mới là lạ.
Nhất định phải nghĩ cách bảo vệ hắn, dù sao, ta có tội, hắn vô tội.
Nghĩ vậy, ta nhỏ giọng nói với Mạnh Dữ Lam: "Đi theo ta."