Hiến Thân Dưỡng Ma

Chương 1



1.

Khi ta tỉnh lại lần nữa, gương mặt đau đớn không thể chịu nổi.

Ta khó nhọc đưa tay lên, sờ một cái, toàn là m á u.

Cơn đau khiến ta bừng tỉnh ngay lập tức, và nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trước khi ngất đi.

Vị tiên tử xinh đẹp kia người đầy mùi rượu, nàng giơ kiếm, chĩa mũi kiếm vào mặt ta: "Lão già Mạnh gia khen cháu gái lão có hai phần giống ta, hừ, ngươi cũng xứng sao!"

Chưa kịp để ta mở miệng giải thích, tiên tử đã r ạ c h nát mặt ta, đ.â.m ta một kiếm, rồi đạp g ã y x ư ơ n g chân ta.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Nàng nghiêng đầu, dùng mũi chân vỗ vỗ vào mặt ta, cười một cách ngây thơ: "Bây giờ ta sẽ đi tàn sát cả trang viên này, con nhãi ranh, cho ngươi một cơ hội đi báo tin đấy."

Ta liều mạng bò về phía trước, móng tay bị đất cứng làm bật ra, nửa thân dưới tàn tạ kéo lê một vệt m á u trên mặt đất.

Nhưng vẫn không kịp nữa rồi.

Ta trơ mắt nhìn tiên tử ngự kiếm bay vào trang viên, nàng gặp người liền g i ế c, ngay cả trẻ sơ sinh còn trong tã lót cũng không tha.

Toàn bộ sáu mươi lăm nhân mạng của trang viên Mạnh gia, chưa đầy một tuần trà đã bị tàn sát sạch sẽ.

Không khí tràn ngập mùi m á u tanh nồng nặc, cây lê ở đầu làng cũng bị nhuộm đỏ.

Ta bật khóc thành tiếng. Vài ngày nữa là sinh thần mười lăm tuổi của ta.

Tổ phụ đã xoa đầu ta, cười nói: "Mấy ngày nữa đạo gia ở Bạch Ngọc Kinh sẽ đến nghiệm thu dược liệu, đợi có tiền thưởng rồi, ông sẽ mua cho cháu váy hoa, lúc đó có thể tìm cho cháu một phu quân tuấn tú rồi."

Nhưng ta đã không đợi được chiếc váy hoa, mà lại phải chứng kiến cảnh tổ phụ bị tiên tử c.h.é.m ngang lưng.

Trước khi c h ế t, ông vẫn cố hết sức gào lên: "Nha đầu mau chạy đi!"

Ta không hiểu, nữ nhân tu tiên không phải nên trong sạch thiện lương sao?

Tại sao nàng ta lại còn đáng sợ hơn cả yêu ma quỷ quái!

Nỗi căm phẫn gần như muốn phun trào ra khỏi lồng n.g.ự.c ta.

Đất đai của trang viên Mạnh gia nếu xét kỹ ra thì cũng là sản nghiệp của tiên môn Bạch Ngọc Kinh, dân làng trong trang viên đời đời trồng tiên dược cho Bạch Ngọc Kinh.

Các vị thần tiên đạo gia nhất định sẽ băm vằm nữ nhân này thành ngàn mảnh, đòi lại công đạo cho chúng ta!

Ta nằm im không nhúc nhích trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đó.

Ta cứ ngỡ sau khi tàn sát, nàng ta sẽ bỏ trốn.

Nào ngờ nàng lại bắt một cái kiếm quyết, truyền âm ngàn dặm:  "Sư phụ, con g i ế t người rồi!"

Thân hình nàng loạng choạng, nước mắt hòa với m á u trên mặt, trông vừa điên cuồng vừa tan nát: “Tịch Uyên Thượng thần, ngài nghe thấy không, con g i ế t người rồi!"

Tim ta chợt thắt lại, Tịch Uyên Thượng thần?

Vị chưởng môn tối cao của Bạch Ngọc Kinh?

Vị thần duy nhất trên thế gian này?

Nữ nhân này lại là đồ đệ của Thần ư!?

2.

Đây là lần đầu tiên ta được thấy Thần.

Ngài giẫm lên vầng mây lành mà đến, dung mạo tuấn tú, khí chất thanh lãnh, trường y trắng toát lên ánh quang mờ nhạt.

Tương truyền Thượng Thần tu vô tình đạo đã ngàn năm, sớm dứt sạch thất tình lục dục. Thế nhưng khi Ngài trông thấy x á c phơi đầy đất, m á u thịt tanh hôi, đôi mắt liền ửng đỏ, giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống.

Thần thương xót chúng sinh.

Chín tầng trời cuồn cuộn lôi vân, Thượng Thần quát vang như sấm: “Tư Lan, sao ngươi lại độc ác đến vậy!”

Tiên tử Tư Lan quỳ bệt giữa vũng m á u, bật cười thê lương: “Tại sao ư? Bởi vì chàng.”

Thân hình yểu điệu của nàng lay động trong gió lốc: “Ta vốn chỉ là đứa cô nhi, là chàng nhặt ta về Bạch Ngọc Kinh, đích thân dạy ta thuật pháp, để ta chỉ mất vài năm đã có tu vi người khác tu trăm năm cũng chưa có được.”

“Ngàn năm qua, chàng chưa từng thu nhận đồ đệ, cũng chưa từng đối đãi ai tận tình như vậy. Nghĩa là ta, trong mắt chàng, nhất định rất đặc biệt! Ta không muốn làm đồ đệ, ta muốn làm nữ nhân của chàng, thế mà chàng lại lạnh lùng với ta, còn đuổi ta đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta buồn bã, say rượu ngã quỵ ven đường, lão già Mạnh gia vớt ta về, sắc thuốc giải rượu, còn ân cần hỏi han. Ta khóc, nói sư phụ không muốn ta làm thê tử của người. Lão lại cười, bảo sư đồ sao có thể chung chăn gối, ấy là trái luân thường. Chàng biết không? Lão già đó còn khuyên ta buông tay!”

“Một gã trồng thảo dược ti tiện, cũng dám can thiệp tình cảm của ta!”

Sắc mặt Thượng Thần càng lúc càng u ám: “Chỉ vì thế mà ngươi ra tay tàn sát họ sao?”

Tư Lan cố chấp đáp: “Đúng vậy! Ta muốn tàn sát cả Mạnh gia trang, muốn g.i.ế.c người! Sư phụ, ta chỉ muốn xem, chàng có nỡ ra tay với ta không!”

Bầu trời đen kịt, sấm sét rền vang.

Thượng Thần rút kiếm, lửa giận ngút trời: “Tư Lan, vì tư tâm mà đồ sát bách tính, tội không thể dung, phải nghiền tất cả xương cốt ngươi thành tro!”

Ta khóc đến nức nở, nhưng thân thể thương tích chồng chất, không sao động đậy được.

Ta ngước nhìn Thượng Thần giữa tầng mây, trong lòng tràn đầy sự kính phục và cảm kích.

Thần quả nhiên công chính vô tư, sẽ trả lại công đạo cho chúng ta!

Hãy g.i.ế.c nàng đi! Hãy nghiền nát kẻ điên cuồng này!

Ta chờ đợi Thượng Thần giáng tội, nào ngờ hồi lâu sau, chỉ thấy Ngài nhìn Tiên tử Tư Lan, ánh mắt phức tạp, như đang xuyên qua nàng để thấy một nữ tử khác.

Cuối cùng, Thượng Thần khẽ thở dài, cầm kiếm xoay người rời đi.

Ta c.h.ế.t lặng.

Thượng Thần, điều này nghĩa là sao?

3.

Chốc lát sau, Thượng Thần lại quay trở về.

Ngài giẫm trên lưng một con dị thú khổng lồ, chầm chậm từ trời hạ xuống.

Con dị thú ấy hình dáng tựa hổ, hai bên sườn mọc một đôi cánh lớn, miệng đầy nanh nhọn, lông trên mình sắc như châm thép.

Tiên tử Tư Lan kinh hãi, đưa tay che miệng: “Đó chẳng phải là hung thú Thượng Cổ - Tốn Kỳ, đã bị phong ấn trong Trấn Yêu Tháp sao? Sư phụ, người thả nó ra làm gì?”

Thượng Thần quát lạnh: “Câm miệng! Tự tìm chỗ trốn đi.”

Ta bỗng nhớ lại chuyện tổ phụ từng kể: ngàn năm trước Tốn Kỳ tác oai tác quái khắp một phương, Thượng Thần mới thân chinh vượt tới tận bắc Cùng Phát, thu phục Tốn Kỳ rồi giam nó trong Trấn Yêu Tháp.

Ngọn âm hỏa Tốn Kỳ phun ra bắt nguồn từ Cửu U Địa Ngục, pháp khí luyện từ thứ lửa ấy cứng cỏi vô song.

Nói cách khác, Tốn Kỳ đã phun âm hỏa luyện kiếm cho Bạch Ngọc Kinh suốt ngàn năm qua!

Ngay lúc ấy, tay phải Thượng Thần kết kiếm quyết, từng luồng kiếm khí vô hình bổ thẳng xuống thân Tốn Kỳ.

Tốn Kỳ đau đớn gào rú, lăn lộn dưới đất, chẳng mấy chốc đã ngoan ngoãn thu mình, phủ phục đầu xuống thảm cỏ.

Thượng Thần ra lệnh, giọng lạnh lẽo: “Đi, đốt núi.”

Tốn Kỳ rõ ràng sững lại, song chẳng dám trái ý, vội há miệng phun ra Cửu U Âm Hỏa.

Chớp mắt, cả thôn bùng cháy trong biển lửa xanh biếc: nhà cửa, cây cối, tiên dược, thi t h ể dân làng và t h i hài tổ phụ ta… tất cả đều bị nuốt chửng.

Ngay lúc đó, Thượng Thần chậm rãi nâng kiếm, mũi kiếm chĩa vào Tốn Kỳ, dáng vẻ lãnh khốc hệt như Tư Lan Tiên Tử khi tàn sát ta.

Giọng Ngài lạnh như lưỡi băng: “Nghiệt súc to gan, dám tự ý rời Trấn Yêu Tháp, g i ế t người, diệt thôn, hủy thi diệt tích - tội này đáng tru diệt!”

Tốn Kỳ rất nhanh liền hiểu ra mọi chuyện, gào thét lao về phía Thượng Thần.

Thượng Thần ra tay tàn nhẫn vô cùng: bẻ gãy nanh, c h é m đứt cánh, đ â m mù đôi mắt, phế gãy bốn chi…

Mặt Tốn Kỳ phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết, quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng, Thượng Thần vẫn không chút dung tình.

Ta run lẩy bẩy nhìn toàn cảnh ấy, lồng n.g.ự.c như bị bóp nghẹt.

Đây nào phải Thần, mà chính là Ma.

Chợt, Thượng Thần chậm rãi xoay đầu lại: “Còn kẻ nào sống sót?”

Tim ta thót lên một nhịp, bị phát hiện rồi.

Ta nhắm mắt, huyết lệ tuôn rơi, cam chịu chờ lấy cái chết.