Hiến Thân Dưỡng Ma

Chương 3



7.

Tà ma không lừa ta, m á u thịt của Tốn Kỳ quả nhiên thần hiệu vô song.

Ba tháng sau, mắt ta sáng trở lại, vết kiếm trên người và mặt cũng từ từ khép miệng, chỉ còn để lại những vết sẹo đỏ hằn ghê rợn, xoắn vặn như giun.

Ta chẳng bận tâm.

Cuối thu mưa dầm, mưa đổ như trút, nhưng chạm đến Mạnh gia trang liền bị âm hỏa thiêu sạch, hơi nước bốc lên, ngưng tụ thành lớp sương trắng lờ mờ.

Ta tự tay đào huyệt, chôn cất hài cốt sót lại của hương thân, đếm đủ sáu mươi lăm nấm mồ.

Ta leo lên đỉnh gò, đảo mắt nhìn quanh: trong kết giới, âm hỏa vẫn cháy ngùn ngụt, đất đai nứt toác, hố nham thạch nhan nhản, trăm dặm quanh thôn đen kịt, như Quỷ Thành luyện ngục; Mà ngoài kết giới, cây lá xanh tươi, tựa như hai thế giới khác biệt.

Y phục sớm bị lửa đốt thành tro, ta cứ thế lõa lồ, giẫm chân trần trên nền đất bỏng, chậm rãi đi về trung tâm thôn, dừng lại dưới pho tượng đá đen.

Ta ngẩng đầu, căm giận trừng mắt nhìn tượng Thần.

Khi ấy, dưới lòng đất truyền lên giọng nói giễu cợt của tà ma: “Tiểu nha đầu, hận ý của ngươi không tiêu tan, lại càng nồng đậm hơn.”

Ta lập tức quỳ xuống, dập mạnh ba cái: “Thương thế của đệ tử cơ bản đã lành, cầu xin Người thành toàn!”

Tà ma ra lệnh: “Khoanh chân ngồi, c.ắ.t c.ổ tay, để m á u rơi xuống ba tấc bên cạnh tượng Thần.”

Ta cắn cổ tay, làm theo, rồi nhắm mắt lại.

Ta tiến vào một cảnh giới chưa từng biết, trong đầu phủ đầy sương xám, từ xa chầm chậm hiện ra bóng đen cao lớn của một nam nhân, nhìn không rõ diện mạo, toàn thân toát ra sát khí lạnh buốt sống lưng.

Đây chính là tà ma? Ma đầu đối kháng cùng Thượng Thần ngàn năm trước?

“Dẹp tạp niệm, đừng có nghĩ bậy!”

Tiếng quát rền vang, bóng đen lơ lửng giữa không, chầm chậm nhìn ta: “Không tệ, nuốt m á u thịt của Tốn Kỳ, phàm nhân như ngươi cũng đã chạm ngưỡng Trúc Cơ.”

Ta căng thẳng, nín thở: “Đệ tử cũng cảm giác trong thân thể sinh ra một luồng lực lạ…”

“Đừng lắm lời, nằm xuống!” Hắn lạnh lẽo ra lệnh.

8.

Ngày trước, có lẽ ta còn biết xấu hổ, sợ hãi, nhục nhã. Nhưng giờ ta chẳng còn gì để mất, ngoan ngoãn làm theo, khép mắt nằm yên.

Trong cảnh giới mờ mịt, ta thấy bóng đen áp sát, phủ lên người ta, rồi mạnh mẽ xâm nhập.

Đau… đau như bị xé toạc.

Đáng lẽ đây là chuyện hoan lạc, thế mà ta vô tình, hắn vô dục.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Khi chúng ta hòa hợp, ta rõ ràng cảm nhận được sức lực trong cơ thể bị hắn rút cạn từng chút.

Càng lúc ta càng kiệt quệ, hơi thở dồn dập, mềm oặt chẳng còn chút sức lực nhúc nhích.

Bóng đen rời khỏi ta, ngồi xếp bằng, như đang điều tức.

Ta không dám quấy rầy, chỉ cúi đầu chờ đợi.

Nửa canh giờ sau, thân hình hắn dần rõ nét hơn, giọng mang theo chút bực bội: “Chưa đủ, còn lâu mới đủ!”

Ta khẽ hỏi: “Chưa đủ cái gì?”

“Tu vi của ngươi!” Tà ma lạnh giọng: “Đi bắt vài gã pháp sư có tu vi cao về đây!”

Ta cắn răng nhịn cơn đau ở thân dưới, nghiến mày: “Đệ tử đã song tu theo yêu cầu, vậy Người có thực hiện lời hứa, cho ta gương mặt kia?”

“Ngươi dám mặc cả với bản tôn? Chán sống rồi?” Hắn quát.

Ta chẳng sợ, nghẹn giọng cãi lại: “Đệ tử có ngu cũng nhìn ra, Người đang cần sức mạnh để phá phong ấn, mà ta song tu, chính là dâng tu vi cho Người. Nếu Người nuốt lời, vậy ta sẽ rời đi, tự tìm cách báo thù!”

“Ngươi nghĩ ngươi có thể bước ra khỏi kết giới của Tịch Uyên sao?”

Ta nắm chặt tay: “Vậy đệ tử sẽ đập đầu c h ế t trước tượng Thần này, xuống âm ty gặp lại tổ phụ!”

Tà ma bật cười: “Tiểu nha đầu cũng biết mặc cả đấy… Thôi được, bản tôn bây giờ còn yếu, không thể tự tay đổi diện mạo cho ngươi, nhưng cho phép ngươi bước vào ký ức ta, nhìn mặt thê tử của Tịch Uyên. Sau đó bản tôn sẽ dạy ngươi thuật điều khiển khôi lỗi, ngươi tự luyện dịch dung.”

Trái tim ta đập dồn dập, mừng rỡ dập đầu: “Tạ ơn tôn chủ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn lạnh lùng: “Không được gọi ta là sư phụ.”

Ta sững lại: “Vì sao? Người dạy ta, chẳng phải là sư phụ ta sao?”

“Ngươi không xứng. Ngươi chỉ là nô lệ của bản tôn, nhớ kỹ!”

Ta xiết môi: “Vâng, tôn chủ.”



Dưới sự dẫn dắt của tà ma, ta thử nhiều lần, cuối cùng cũng lạc vào dòng ký ức của hắn.

Trong cảnh tượng mờ ảo, ta thấy một đoạn quá khứ ngàn năm trước: Tịch Uyên khi ấy còn chưa chứng Thần vị, chỉ khoác đạo bào giản dị của Bạch Ngọc Kinh, nắm tay một nữ tử tuổi đôi mươi, ánh mắt chứa đầy yêu thương.

Nữ tử ấy chẳng tuyệt sắc khuynh thành, nhưng dáng vẻ dịu hiền, ôn nhu đến mức khiến người ta tự nhiên muốn gần.

Quả nhiên, giống hệt ta đoán - con tiện nhân Tư Lan kia giống nữ tử này đến năm, sáu phần, chỉ là Tư Lan đẹp sắc sảo, chói mắt, còn nàng ta bình dị mà dễ thương.

Chợt, ta thấy một mảnh ký ức khác.

Ta mở to mắt, hô hấp khựng lại…

Chẳng bao lâu, ta tỉnh khỏi cảnh giới.

Tà ma hỏi: “Nhìn rõ chưa?”

Ta nghiến răng, đè nén hận ý, bình tĩnh gật đầu: “Thấy rõ rồi. Tên nàng ta là gì?”

“Lan Thảo. Một cái tên phàm tục tầm thường, hợp với một ả nữ nhân ngu ngốc.”

Ta cười nhạt: “Còn Người? Đệ tử đã hầu hạ Người một trận, còn chưa biết tôn danh.”

“Lâu Túc.”

9.

Dưới sự chỉ điểm của Ma đầu Lâu Túc, con đường tu hành của ta chính thức bắt đầu.

Mỗi lần ta mạnh lên một bậc, hắn liền ép ta song tu để hút cạn tu vi.

Tốt ở chỗ, ta luyện Khôi Lỗi thuật thành thạo, đã có thể dễ dàng mang dung mạo Lan Thảo in hằn lên gương mặt mình.

Xấu ở chỗ, Lâu Túc mỗi khi song tu liền càng ác độc, không chỉ tra tấn thân thể ta, mà còn giày xéo ta bằng lời lẽ cay nghiệt.

Hắn hận Tịch Uyên, mà Lan Thảo là ái thê của Tịch Uyên.

Thế nên, hắn trút căm hận nghìn năm lên khuôn mặt này, tìm chút khoái ý trả thù, dẫu biết ta chẳng phải Lan Thảo thật sự.

Nửa năm sau, Lâu Túc ra lệnh cho ta trong nửa tháng phải g i ế t một pháp sư Kim Đan.

Nếu không làm được - đừng hòng quay về.

Lời khác chẳng cần nói, ý đã rõ: nếu thất bại, ta mất cơ hội học thêm bất cứ thứ gì từ hắn.

Mười ngày sau, ta vác thi t h ể gã pháp sư trở về, quẳng xuống nền đá lạnh.

Lâu Túc hơi bất ngờ, giọng vẫn giễu cợt: “Tiểu nha đầu, ngươi ra tay cũng độc ác đấy.”

Ta rắc m á u Tốn Kỳ lên xác c h ế t, tránh bị âm hỏa thiêu rụi, lãnh đạm đáp: “Muốn g i ế t Thần, trước hết phải thành Ma.”

Lâu Túc cong khóe môi, cười khinh bỉ: “Hắn là ai? Ngươi g i ế t bằng cách nào?”

Ta khựng lại: “Hắn tên Bàng Mộ, nội môn đệ tử Bạch Ngọc Kinh, nhưng lại háo sắc. May mắn cho ta, gương mặt này hợp khẩu vị hắn. Khi hắn lạc trong dục niệm, ta một đao c ắ t cổ.”

Lâu Túc bật cười lớn, giơ ngón tay trêu chọc: “Không hổ là do bản tôn dạy dỗ, đủ thông minh, đủ độc ác, cũng đủ tiện… hèn.”

Bàn tay ta khẽ run, nhưng chẳng buồn đáp, chỉ lạnh lùng nhìn thi t h ể nam nhân trước mặt.

Tên này dâm tặc, từng ép hồn ra khỏi xác để c ư ỡ n g bức nữ nhân, khiến ba cô gái nhảy giếng, một quý phụ mang thai oan uổng, bị nhà chồng s i ế t cổ trong từ đường.

G i ế t hắn, ta không hề thấy tay mình bẩn.

Lâu Túc phá tan tĩnh lặng: “Bản tôn giờ dạy ngươi một môn Hấp Công thuật, là bí pháp độc môn. Hút hết tu vi tên Kim Đan này, rồi song tu với ta ngay.”

Ta mím môi, cong khóe miệng, cúi đầu thật sâu: “Tạ ơn tôn chủ.”