13.
Ta nhờ A Khổ lén đánh cắp lệnh bài của Tự Lan, để ta tuỳ ý ra vào các mật khố trong Bạch Ngọc Kinh.
Khố các có kết giới, trừ chưởng môn và Mười Hai Tiên Quân, kẻ khác không thể bước vào.
Muốn báo thù, thì phải nhìn thấu ruột gan kẻ thù.
Ta cần biết rõ cuộc đại chiến chính - tà ngàn năm trước, biết rõ Tịch Uyên Thượng Thần, Tư Lan, Lan Thảo và cả Lâu Túc rốt cuộc đang che giấu điều gì.
Nhưng kinh tịch trong khố các nhiều như biển, ta mỗi lần chỉ lén xem được một ít thời gian, đành tra từng chút.
Ta mất ba năm, cuối cùng cũng từ đống sách sử chồng chất ghi chép của Bạch Ngọc Kinh năm xưa, cạy ra vài manh mối mơ hồ.
Ngàn năm trước, Tịch Uyên cũng chỉ là phàm nhân, nhờ thiên tư trác tuyệt, được chưởng môn khi ấy thu nạp nhập đạo.
Thú vị thay, Lâu Túc cũng là đệ tử của Bạch Ngọc Kinh.
Hai người đều là thiên tài, đương thời phong hoa tuyệt thế.
Sinh Du, hà sinh Lượng - đã có người giỏi, sao còn sinh thêm kẻ địch?
Lâu Túc bất mãn chưởng môn thiên vị Tịch Uyên, lại thêm đạo bất đồng tâm.
Tịch Uyên trọng đạo pháp tự nhiên, Lâu Túc tin mạnh được yếu thua.
Lâu Túc phản Bạch Ngọc Kinh, tụ tập tà đạo yêu ma, xưng bá một phương, hùng hổ nuốt sạch Bạch Ngọc Kinh.
Ma giáo g i ế t người vô số, thủ đoạn tàn nhẫn, Lâu Túc lại sở hữu tà công quỷ dị, bất khả chiến bại, danh môn chính phái đều run như sấy.
Mãi rồi tra ra, Lan Thảo - thê tử của Tịch Uyên, lại là nội gián của ma giáo.
Tịch Uyên g i ế t thê chứng đạo.
Sau, hắn luyện thành Trừ Ma Kiếm, c.h.é.m c h ế t Lâu Túc, thiên hạ mới bình yên.
Chỉ mấy dòng khô khốc, nhưng cho ta ba điều quan trọng:
Một, Lâu Túc dù là ma đầu khiến thiên hạ phỉ nhổ, nhưng tà công của hắn vốn bắt nguồn từ Bạch Ngọc Kinh;
Hai, Lan Thảo đã là gian tế, thì Tịch Uyên phải hận nàng, sao còn nhớ nàng ngàn năm, thậm chí tìm kẻ thế thân? Thật kỳ lạ…!
Ba, Lâu Túc khi ấy thiên hạ vô địch, Tịch Uyên nhờ Trừ Ma Kiếm mới diệt được hắn, thì kiếm ấy rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?
14.
Ta mang theo từng ấy nghi hoặc, trở lại Mạnh Gia Trang.
Vứt một lão ma giáo nguyên anh kỳ trước mặt Lâu Túc, chùi mồ hôi trên trán, ngẩng nhìn hắn đang tu luyện.
Mấy năm qua, hắn đã khôi phục bảy tám phần thần công lực, thậm chí luyện ra được nhục thân m.á.u thịt.
Giờ hắn mặc hắc bào, cổ áo khẽ mở, lộ ra bờ n.g.ự.c rắn chắc, tóc dài đen nhánh xõa phủ sau lưng.
Thiên hạ đồn ma đầu Lâu Túc mê hoặc lòng người… quả không sai, diện mạo kia vừa yêu mị, vừa nguy hiểm.
“Về rồi à?” Lâu Túc mở mắt, thấy t h i thể dưới đất, môi khẽ nhếch: “Sau này khỏi phải tự mang đến.”
Nói xong, hắn vỗ đùi.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Ta hiểu ý, ngoan ngoãn cuộn người bên chân hắn như chó, gối đầu lên đùi hắn.
Hắn luồn tay vuốt tóc ta, ngón tay lướt qua má, cằm rồi trượt vào vạt áo mỏng.
Ta đã quá quen với cảnh này.
“Ngươi mang mùi hoa lan của Mộng Vân Trạch.” Lâu Túc ghé sát, khẽ ngửi, hỏi: “Đi đâu đấy?”
Ta thành thật: “Định ám sát tiện nhân Tư Lan kia.”
Lâu Túc cười nhạt: “Thành công chưa?”
Ta lắc đầu, nói dối: “Nàng ta mạnh lắm, đánh ta một chưởng.”
Lâu Túc kéo áo ta ra, nhìn vết xước đỏ bên vai, cúi xuống cắn mạnh.
M á u nhuộm đỏ đôi môi hắn, trông quỷ dị lạ thường.
Ta khẽ rên một tiếng, cố gắng hỏi: “Năm xưa ngài cực ghét Lan Thảo, chẳng đáng để làm gian tế. Thế sao Tịch Uyên phải g.i.ế.c thê chứng đạo?”
Lâu Túc l.i.ế.m m.á.u ở vai ta, ánh mắt tối sầm: “Để luyện kiếm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta hấp tấp hỏi: “Nghe nói danh kiếm phải tế kiếm, chẳng lẽ Lan Thảo…”
Hắn chợt nheo mắt, ánh nhìn hiểm độc: “Sao? Ngươi tò mò lắm sao?”
Tim ta run bần bật, vội cúi đầu.
Lâu Túc luôn phòng bị ta, nhất là Trừ Ma Kiếm từng g.i.ế.c hắn - sao dễ để ta biết tường tận?
Bao năm nay hắn dạy ta vô số tà thuật, nhưng đều giữ lại một phần.
Ví như hút công, hắn chỉ dạy nửa pháp, ta hút được tu vi người, chỉ có thể dâng cho hắn, nếu tự dung hợp, kinh mạch tất đứt đoạn mà chết.
Ta rõ, với tu vi của ta, không đời nào đấu lại Tịch Uyên. Vậy nên ta tự nguyện làm chó cho hắn xích.
Lâu Túc cúi đầu hôn nhẹ lên môi ta: “Nghĩ gì vậy?”
Ta cong môi, cười như đóa huyết hoa: “Nghĩ xem khi nào ngài xuất thế, dẫn ta giẫm nát Bạch Ngọc Kinh, g.i.ế.c c h ế t Tịch Uyên!”
“Không xa nữa đâu, đợi đi.”
15.
Ta không thể cứ thế ngồi yên chờ đợi.
Ta âm thầm sai A Khổ, dặn nàng lưu ý động tĩnh của Tư Lan.
Rất nhanh đã có tin hồi đáp.
A Khổ nói, kể từ sau khi tàn sát Mạnh Gia Trang, Thượng Thần Tịch Uyên tựa hồ cố ý xa lánh Tư Lan, bế quan suốt mấy năm. Mới đây vừa xuất quan, Tư Lan vội vàng lên bái kiến, lại bị Thượng Thần lạnh mặt đuổi đi.
Tư Lan tâm tình chẳng yên, dạo gần đây lại bắt đầu không yên, lui tới khắp các tửu lâu trong Khang thành.
Trong lòng ta đã có tính toán, mọi sự cũng đã an bài.
……
Trời u ám đổ mưa, cả Khang thành chìm trong màn sương ẩm mịt mờ.
Ta cố ý điểm trang tinh tế, ngồi yên trong kiệu.
Bất chợt, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú chặn kiệu, dang tay ra, thần sắc si ngốc: “A Lê, vì sao nàng chẳng thèm để mắt đến ta?”
Ta khẽ mỉm cười: “Vì ta đã chán ngươi rồi.”
Nam tử vậy mà rơi lệ, quỳ phịch xuống đất: “Xin nàng đừng rời xa ta, ta không thể sống thiếu nàng.”
Thanh âm ta lạnh lẽo: “Tránh ra.”
Hắn lắc đầu: “Không.”
Hắn xé mở áo, rút d.a.o găm kề ngực: “Không có nàng, ta thà c h ế t còn hơn.”
Ta cong môi cười quyến rũ: “Vậy ngươi cứ c h ế t đi.”
Trong khi nam tử chuẩn bị tự vẫn ngay giữa phố, chợt từ tửu quán đối diện lao ra một thiếu nữ dung nhan thanh tú, chính là Tư Lan.
Tư Lan phất tay áo, gạt phăng d.a.o găm của nam tử, quát: “Đường đường là nam nhi, lại vì một nữ tử mà ra giữa phố xá đòi sống đòi c h ế t, còn ra thể thống gì!”
Nam tử chẳng nghe can gián, trái lại rít lên như chó điên, mắng Tư Lan: “Liên quan gì đến ngươi, cút đi! Dù sao A Lê không cần ta, ta cũng sẽ c h ế t!”
Sắc mặt Tư Lan phẫn nộ: “Ta thật muốn xem thử, nữ tử dáng vẻ thế nào mà mê hoặc ngươi đến vậy!”
Dứt lời, Tư Lan rút kiếm, bổ thẳng vào của kiệu ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta, nàng sững sờ, tay khẽ áp bên má mình: “Ngươi… dung mạo… thật giống ta.”
Ta cũng nhẹ nhàng sững lại, phối hợp vô cùng tự nhiên.
Tư Lan chỉ vào nam tử đang quỳ, trừng mắt nhìn ta: “Ta ghét nhất kẻ bạc tình. Ngươi, xuống kiệu, theo vị công tử này mà sống cho tử tế.”
Ta hơi nhướng cằm: “Không muốn.”
Tư Lan thoáng sững người, giận dữ: “Ngươi nói gì?”
Ta khẽ đưa tay chỉnh lại búi tóc, cười khanh khách: “Nam nhân c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt vì ta, đâu chỉ riêng hắn. Người này, ta đã chán, không cần nữa.”
Tư Lan lặp đi lặp lại hai chữ “chết mệt”, ánh mắt lộ vẻ u buồn.
Ta bật cười duyên: “Cô nương, kiếm của ngươi đã phá của kiệu ta, không định mời ta uống một chén hay sao?”
Tư Lan cong môi cười: “Được thôi.”
Ta khẽ sai kiệu phu, lôi kẻ si tình nọ đi, đừng để mất mặt ngoài phố.