Hiến Thân Dưỡng Ma

Chương 9



25.

Ta ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy một người một thú chầm chậm bước tới  chính là A Khổ và Tốn Kỳ!

A Khổ mặt mày thanh tú, gió lốc quét qua khiến thân hình gầy yếu của nàng khẽ lay động.

Nàng dắt theo Tốn Kỳ, chậm rãi tiến lại gần.

Tốn Kỳ gầy đến mức xương sườn nhô ra, nhưng rốt cuộc vẫn là hung thú viễn cổ, đứng giữa đám người trông vẫn như một ngọn núi nhỏ.

A Khổ phịch một tiếng quỳ sụp xuống, hướng về phía ta dập đầu ba cái, rồi lại quay sang hướng Mạnh gia trang, dập thêm ba cái.

“Chư vị!” Giọng A Khổ run rẩy: “Mọi người đều biết ta là kẻ sống sót duy nhất của Mạnh gia trang, năm đó vu tội cho Tốn Kỳ gây họa, thật ra ta đã nói dối!”

Nàng rơi lệ, lời lẽ dứt khoát: “Khi ấy ta chỉ là một kỹ nữ mang bệnh sắp c h ế t, là lão gia Mạnh gia cưu mang ta, cho ta cơm ăn áo mặc, có chốn dung thân. Nhưng ta hèn nhát vô dụng, sợ Thượng Thần, sợ Tiên Quân, tận mắt thấy Tiên Quân diệt cả trang viên, Thượng Thần lại bao che, vì được sống, ta lại đổ hết tội cho Tốn Kỳ.”

A Khổ dập đầu lần nữa, cúi đầu sát đất: “Tiểu Mạnh, xin lỗi ngươi!”

Nói rồi, nàng ngoảnh sang Tốn Kỳ.

Tốn Kỳ rướn đầu, khẽ cọ cọ vào vai nàng.

Mà lúc này, hung thú xưa nay không biết nói, lại phát ra thanh âm đứt quãng: “Đúng, đúng thế… năm đó Tịch Uyên cố ý hủy trấn yêu tháp, g i ế t hai đệ tử giữ tháp, dẫn ta đến Mạnh gia trang, sai ta phóng Cửu U Âm Hỏa, diệt khẩu sạch sẽ.”

Ta quay sang nhìn Tư Lan, mặt nàng tái như tờ giấy, cúi đầu không dám hé răng.

Tịch Uyên vẫn điềm tĩnh, quát lớn: “Lời lẽ hoang đường! Lời của yêu thú, có thể tin sao? Chư vị, hôm nay phải hợp lực g i ế t ma đầu và cả hung thú này, trả lại thiên hạ thái bình!”

Bên kia, Lâu Túc hừ lạnh, bật cười khinh bỉ: “Tịch Uyên à… kẻ tham dâm vô sỉ như ngươi mà cũng xứng làm chưởng môn Bạch Ngọc Kinh? Thôi thì, chức vị đó để bản tôn giữ giùm!”

Dứt lời, Lâu Túc ra tay như chớp, lao thẳng vào Tịch Uyên.

Tịch Uyên bụng đầy lửa giận, rút ngay Tru Ma Kiếm nghênh đón.

Hai kẻ lao vào c.h.é.m g i ế t, kiếm khí tung trời.

Chính tà c h é m giết, huyết nhuộm Bạch Ngọc Kinh đỏ như bão.

Ta nhân lúc hỗn loạn, trói Tư Lan bằng Phược Tiên Tỏa, rồi phi thân lướt tới, kéo A Khổ cùng Tốn Kỳ rời khỏi chiến trường.

26.

Mấy người chúng ta trở về Mạnh gia trang.

Tám năm qua, nơi đây vẫn đen như mực, cỏ cây chẳng mọc nổi, khắp nơi leo lét lửa âm u.

Ta lôi Tư Lan ra, xô ả ngã dúi xuống đất.

Ả vẫn khoả thân, dù là thân tiên, da thịt cũng bị lửa âm thiêu rát đỏ lòm một mảng lưng.

“Tiện nhân! Năm đó đáng lẽ phải diệt sạch, lại để sót mạng chó nhà ngươi!”

Tư Lan vẫn gào lên chửi rủa: “Ngươi chờ đấy, sư phụ ta sẽ báo thù, nghiền nát ngươi, cho ngươi c h ế t không toàn thây!”

Ta không nói, chỉ hất cằm chỉ phía trước.

Tư Lan nhìn theo - khi trông thấy sáu mươi lăm nấm mộ đất, mặt ả xám ngoét, hơi thở hỗn loạn: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?!”

Ta rút d a o, lấy đá mài, cạch cạch từng nhát.

Trong mắt Tư Lan ánh lên vẻ sợ hãi, nhưng miệng vẫn cứng: “Ngươi đã làm nhục ta trước mặt thiên hạ, còn chưa đủ sao?!”

Ta lướt mắt nhìn ả: “G i ế t người đền mạng, đạo trời luôn công bằng!”

Dứt lời, ta quỳ xuống trước sáu mươi lăm nấm mộ, dập đầu ba cái: “Tổ phụ, các vị hương thân, tiểu Mạnh hôm nay thay mọi người đòi lại món nợ máu!”

Ta đứng lên, bước tới, giẫm mạnh lên lưng Tư Lan, vung d.a.o c h é m xuống.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Năm xưa thề sẽ lóc da lóc thịt, nghiền xương rắc tro - hôm nay, ta làm được!



A Khổ và Tốn Kỳ nép sát nhau, chẳng dám quay đầu nhìn.

Khi mọi thứ đã xong, ta phủi m á u khỏi tay, bước vội về phía họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A Khổ, chính tà giao chiến, chưa biết ai thắng ai thua. Nếu Lâu Túc thua, Trung Nguyên này không còn chốn cho ta, các ngươi định thế nào?”

A Khổ liếc Tốn Kỳ, khẽ nói: “Ta chẳng còn sống được bao lâu, hắn bảo muốn về Bắc Sát Hoang, ta sẽ đi cùng Tốn Kỳ. Còn ngươi, Tiểu Mạnh?”

Ta khẽ thở: “Ta chưa biết…”

A Khổ nắm tay ta, giọng nghiêm nghị: “Thượng Thần lòng lang dạ sói, Lâu Túc kia cũng chẳng dễ đối phó, bao năm ngươi làm Hồng Vô Thường cho hắn, sai một bước là sẽ c h ế t, chẳng bằng đi theo ta.”

Nào ngờ, đúng lúc ấy, một giọng nam lạnh buốt vang lên: “Ai cho ngươi lá gan dám mang người của bản tôn đi?”

27.

Tim ta thắt lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Ma Tôn Lâu Túc lững thững đáp đất, hơi thở nặng nề, vết thương trên người vẫn còn rỉ m á u.

Ta bước nhanh lại: “Tôn chủ, người bị thương rồi?”

Hắn hất tay: “Không đáng ngại, lão già kia cũng chẳng khá hơn.”

Hắn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tức, hừ lạnh: “Năm xưa hắn đấu chẳng lại ta, bày ra cái Trừ Ma Kiếm gì đó, vừa tà vừa độc. Ta đã đánh gãy, không ngờ ngàn năm trôi, kiếm ấy vẫn lợi hại như vậy.”

Ta quỳ bên cạnh: “Giờ phải làm sao? Chừng nào Tịch Uyên còn Trừ Ma Kiếm, chúng ta chẳng làm gì được hắn.”

Lâu Túc nhếch mép cười, ánh mắt quét qua Tốn Kỳ: “Thì đúc kiếm khác, mạnh hơn của hắn là được?”

Ta nhíu mày: “Ý người là gì?”

Lâu Túc trầm giọng: “Năm đó Tịch Uyên vì đúc Trừ Ma Kiếm mà lặn tới Bắc Sát Hoang săn Tốn Kỳ, bắt nó phun Âm Hỏa, ép thê tử hắn nhảy lò, hiến thân đúc kiếm.”

Hắn liếc A Khổ và Tốn Kỳ, cười hiểm ác: “Trước mặt ta đây, chính là lò đúc tốt nhất. Tiểu nha đầu, đi, trói con thú đó cùng con tiện nhân kia lại đây.”

Bao năm qua, lệnh của hắn, ta chưa từng kháng.

Nhưng lần này…

Ta quỳ, giọng run rẩy: “Họ là bằng hữu của ta… xin tôn chủ tha mạng.”

Lâu Túc trợn mắt, giận dữ quát: “Đi!”

Tay chân ta run lẩy bẩy, chẳng dám nhúc nhích.

Hắn tát ta, giọng ghì chặt: “Không nghe? Bản tôn g i ế t ngươi! Đừng quên, chỉ có ta mới có thể chống lại Tịch Uyên, kẻ g i ế t tổ phụ ngươi!”

Ta run rẩy, cầm kiếm lên, ngó A Khổ - nàng nhắm mắt tựa vào Tốn Kỳ, khẽ mỉm cười: “Tiểu Mạnh, nếu c h ế t dưới tay ngươi, ta cam tâm.”

Lệ ta rơi xuống, không dám nhìn hai người họ, bò như chó đến chỗ Phược Tiên Tỏa.

Nhưng khi đã bò sát bên Lâu Túc, ta vụt trở tay, một đao đ.â.m thẳng vào tim hắn - ba tấc dưới trái tim, chính là huyệt tử!

Bao đêm song tu, ta hiểu thân thể hắn hơn ai hết!

Lâu Túc rống lên, vung chưởng hất ta văng đi.

“Tiện nhân, ngươi dám phản ta?!”

Ta bật dậy, không giấu nữa, thi triển Đại Pháp Hấp Công, trói chặt hắn.

Hắn trừng mắt: “Ngươi… ngươi đã hóa Thần? Sao có thể!”

Ta rít qua kẽ răng: “Không thể?”

“Ngươi giấu ta bao năm, chỉ dạy ta nửa công pháp. Ta cắn răng, tự tìm nửa còn lại, tự luyện, còn mạnh hơn ngươi!”

“Ta cũng giấu ngươi, cũng đề phòng ngươi! Họ là bằng hữu của ta, không ai được đụng đến!”

Lâu Túc cười khan, dần kiệt sức, nhìn ta chằm chằm: “Ta nuôi ngươi bao năm, giúp ngươi trả thù, ngươi lại g i ế t ta?”

Ta gằn giọng, công lực rót mạnh: “Ngươi trả thù thật sao? Năm xưa khi ngươi còn yếu, cho ta xâm nhập ký ức, ta thấy hết - chính ngươi xúi Tư Lan g i ế t sạch Mạnh gia, còn dùng chân khí giấu ta khỏi Tịch Uyên. Ngươi cần gì? Một con d.a.o - chỉ thế thôi!”

Lâu Túc khựng lại, bật cười: “Bản tôn một đời anh hùng, c h ế t dưới tay trò giỏi, cũng coi như là báo ứng. Tiểu nha đầu, được lắm!”

Hắn càng lúc càng héo rũ, da bọc xương, thở dốc: “Chết dưới tay ngươi, còn hơn c.h.ế.t dưới tay lũ chó kia… Được lắm…”

Ta siết chưởng cuối cùng, nghiền tan hồn phách hắn.

Hơi thở chấm dứt, ân oán chấm dứt.