Lục thái thái cảm thấy tâm can đau đớn, hai tôn tử mình yêu thương lại bị phạt quỳ từ đường, đó là nơi âm u ẩm ướt, quỳ ở đó có ngày sẽ ngã bệnh mất.
Nhưng bà biết lời này do Thừa tướng, đứa con trai nói ra là thỏa đáng nhất, tốt hơn là đừng để Túc Vương nghĩ ra biện pháp gì giày vò người, khiến hai tiểu tử không chết cũng lột da.
Sở Bá Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu sự chấp thuận.
Lúc này, thiếu nữ đứng bên cạnh lão thái thái đột nhiên đi ra, hướng Túc Vương nhẹ nhàng cúi đầu, thanh âm như châu ngọc đụng nhau, hết sức dễ nghe. Mắt nàng khép hờ, cung kính nói: “Vương gia, xin ngài tha Lăng đệ cùng Thành đệ lần này! Thân thể của bọn hắn yếu, chịu không được Từ Đường ẩm ướt, sẽ bị bệnh.”
Nhìn thấy có người giúp mình cầu cạnh, Lục Chí Thành hai mắt sáng lên nhìn tỷ tỷ mình, mặt tràn đầy chờ đợi.
Sở Bá Ninh híp híp mắt, không trả lời.
Thiếu nữ lấy dũng khí nhìn hắn một cái, rất nhanh bị ánh mắt tĩnh mịch như mực nhìn sợ đến tay chân rét run, lại quật cường không hề dời tầm mắt.
A Nan thấy mà cau mày, trong lòng không vui. Thầm nói Lục Phỉ Đình tới nơi này xem náo nhiệt gì? Hơn nữa nàng ta lại quá lớn mật, lại dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Vương gia, xem nàng như người chết sao?
“Lục nha đầu, lui ra!” Lão thái thái tức giận hét lên một tiếng, trong mắt nén giận.
Thân thể Lục Phỉ Đình run rẩy, cắn môi, yên lặng lui về tại chỗ.
Ba huynh muội nhà Thừa tướng cùng hai thiếu nữ sau lưng lão phu nhân đồng thời cong cong môi, trong lòng cười nhạo Lục Phỉ Đình tự cho là thông minh. Không thấy người xử trí bọn hắn là Thừa tướng Tam thúc đề nghị sao? Nàng đứng ra giúp hai tiểu quỷ cầu cạnh như vậy, mặc dù có thể được tiếng thiện lương, danh tiếng tốt, nhưng không phải là đánh Lục Thừa tướng một cái tát sao? Lão thái thái cũng tức giận, thầm nghĩ cháu gái bình thường rất thông minh lanh lợi, sao hôm nay lại làm chuyện ngu xuẩn, Túc Vương nói rõ suy nghĩ muốn phạt người, lúc này cần nàng đứng ra sao?
Lão thái thái lúc này thật mệt mỏi, khóe mắt thấy nam hài trong sân còn bị treo ngược ở dưới tàng cây, vội nháy mắt cho con trai thứ ba của mình.
Lục Thừa tướng chỉ có thể nhắm mắt nói: “Vậy…… Vương gia, có thể đem Chí Lăng hạ xuống trước hay không? Tin tưởng hắn lần này cũng nhận được dạy dỗ, sẽ không tái phạm.”
Sở Bá Ninh nghiêm túc cự tuyệt: “Nhạc phụ đại nhân, rất xin lỗi, Lục Chí Lăng nói năng lỗ mãng với bản vương, Bổn vương để cho hắn hóng gió một chút tỉnh cũng là vì tốt cho hắn, tránh về sau hắn lại to gan lớn mật.”
Nghe vậy, hơn phân nửa mọi người trong phòng run rẩy.
Lý do này đường hoàng, nhưng là do người nghiêm túc dùng loại giọng nghiêm túc nói ra, khiến cho người ta cảm thấy rất khôi hài, vô lực a!
Cuối cùng, Lục Chí Lăng bị treo ngược một canh giờ, khi dạ tiệc bắt đầu mới được buông xuống. Mà Lục Chí Thành cũng bị Lục Nhị bá mang về, sau khi dạ tiệc kết thúc đi quỳ Từ Đường.
Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại Sở Bá Ninh, A Nan và mấy nha hoàn.
Sở Bá Ninh sai một đám nha hoàn tránh ra xa, đứng dậy nói với A Nan: “Mệt mỏi, đi nghỉ ngơi một lát.” Nói xong, bước đi về hướng sương phòng của A Nan.
A Nan đi theo Sở Bá Ninh, đi một đoạn đường, đưa tay nhẹ nhàng kéo góc áo nam tử trước mặt, nhỏ giọng nói một tiếng: “Cám ơn.”
Sở Bá Ninh dừng bước, sờ sờ đầu nàng, không nói gì
Cũng là loại hành động không thanh này, làm khoan khoái lòng người, làm cho người ta cảm động.
A Nan có chút rất muốn khóc, rồi lại buồn cười, vẻ mặt hết sức kỳ quái. Sở Bá Ninh buồn cười, đột nhiên đưa tay siết chặt gương mặt mềm mại của nàng, phát hiện xúc cảm hết sức tốt, lại không nhịn được véo thêm hai cái, đem A Nan đang tràn đầy cảm động trong lòng lập tức có cảm giác đau, rất muốn trợn mắt nhìn trời.
Nơi xa một đám nha hoàn thị vệ thấy thế, vội vàng mắt xem mũi, mũi xem tâm, tận lực coi mình không tồn tại.
Sở Bá Ninh nhẹ nhàng vuốt gương mặt nàng bị nắm đỏ, lại khôi phục bộ dáng nghiêm túc, dắt tay nàng, cùng nàng song song đi.
*********
Dạ tiệc rất nhanh đến, bữa tiệc đặt ở đại sảnh chính đường của phủ Thừa tướng.
Khi A Nan cùng Sở Bá Ninh xuất hiện thì đại sảnh có vẻ yên tĩnh hơn, không khí như ngừng lại, biểu tình của người Lục gia trở nên rất ngượng ngùng. Cuối cùng, Lục Thừa tướng mang theo một nhóm người tiến lên hành lễ, phá vỡ không khí, dẫn người lên vị trí cao để ngồi.
A Nan liếc mắt nhìn, phát hiện Lục Chí Lăng không có ở đây, Lục Chí Thành vô cùng khéo léo đi bên cạnh Lục Nhị bá, mắt nhìn thẳng.
A Nan bái kiến trưởng bối, đi theo Thừa tướng phu nhân cùng nhau ngồi vào chỗ ngồi của các nữ quyến.
Dạ tiệc lần này, vốn là vì Lục lão phu nhân đón gió tẩy trần, nhưng hôm nay náo loạn như vậy, không ai có tâm tư hưởng thụ. Chỉ là, mọi người lại làm ra vẻ như rất hân hoan vui vẻ, nhìn vị Vương gia nghiêm túc giống như ông cụ này non, trong lòng yên lặng lệ rơi không ngừng, oán giận Vương gia: Hôm nay rốt cuộc ngài tới nơi này làm gì? Cố ý làm cho người ta ngột ngạt đấy hở?
A Nan cùng một đám nữ quyến ngồi chung một chỗ, cách chỗ ngồi của nam nhân một tấm bình phong, đem chỗ ngồi nam nữ tá
Thừa tướng phu nhân mặc dù là Nhất Phẩm phu nhân, nhưng A Nan là Vương phi, thân phận cao hơn chút. Chỉ là A Nan tôn trọng Thừa tướng phu nhân là mẹ cả, hơn nữa nơi đây lại là gia yến, không nhắc đến thân phận, cho nên không ngồi ở vị trí vị trí trên nhất, ngồi cùng chỗ
Đối diện A Nan là Lục Phỉ Đình, sau đó theo thứ tự là Lục Phỉ An, Lục Phỉ Bình, hai người tuổi ở chừng mười lăm, Lục Phỉ An là con gái Lục đại bá, Lục Phỉ Bình cũng là con Lục Nhị bá, đều là thứ nữ, bởi vì dáng dấp tốt, lại có tài hoa, mới được lão thái thái mang tới.
Trong bữa tiệc, mọi người đang an tĩnh ăn cơm, chỉ có thanh âm nam nhân bên ngoài nam nhân uống rượu cười nói truyền đến, phần lớn là thanh âm Lục Nhị bá. Lục Nhị bá là một thương nhân, vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, đặc biệt có thể trò chuyện, là một người khéo léo, một chuyện bình thường cũng có thể để hắn nói thành ý tuyệt vời, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, Sở Bá Ninh cũng nghe mê mẫn, không nhịn được nhiều lần hỏi thăm ông một vài chuyện, Lục Nhị bá đều rất độc đáo giải thích.
Lão thái thái chỉ ngồi xuống lúc khai tịch, sau đó lấy lí do lớn tuổi, tàu xe mệt mỏi, sai bọn nha hoàn đỡ về nghỉ ngơi. Trong lúc Lục Phỉ Đình muốn đỡ lão thái thái trở về, lại bị lão thái thái cự tuyệt. Lão thái thái vỗ tay thiếu nữ, để nàng thoải mái, cùng bọn tỷ muội trò chuyện, không cần ở bên người bà. Lục Phỉ Đình tất nhiên làm nũng quấn quýt một trận, dụ lão thái thái mặt mày hớn hở, rốt cuộc trước lúc rời đi đối với nàng cũng vui vẻ chút.
Lục Phỉ Dung, Lục Phỉ An, Lục Phỉ Bình cũng dụ dỗ lão thái thái, Thừa tướng phu nhân cũng nói lời dịu dàng, lão thái thái rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, lúc đi còn xin phép Sở Bá Ninh một tiếng, rốt cuộc trở về nghỉ ngơi.
Thật ra thì người nơi đây hơn phân nửa đều hiểu, lão thái thái thật ra thì vẫn không thể tiếp nhận được chuyện Lục Chí Lăng và Lục Chí Thành vì A Nan mà bị phạt quỳ ở Từ Đường, cộng thêm chuyện thân phận của A Nan chuyển biến quá nhanh, lão thái thái khó mà có thể tiếp nhận.
Lão thái thái không có ở đây, nữ quyến bên này lập tức an tĩnh lại, phu nhân, tiểu thư đều an tĩnh ưu nhã cùng ăn.
A Nan đang ăn cơm, đột nhiên nghe một tiếng thét kinh hãi, phát hiện Lục Phỉ Đình bên cạnh không cẩn thận làm rớt chiếc đũa, trong đó một chiếc đang rớt trên váy nàng.
Lục Phỉ Đình đỏ mặt lên, vội vàng xin lỗi A Nan, gương mặt xấu hổ khổ sở. Chỉ có y phục bị bẩn, không cản trở, A Nan cười cười an ủi nàng, rất hiểu chuyện, không làm khó nàng.
Rất nhanh có nha hoàn đổi một đôi đũa sạch sẽ lên, Lục Phỉ Đình vẫn đỏ mặt, mặt ngượng ngùng, khó khănThất muội tính tình thật tốt, trước kia là tỷ hồ đồ không hiểu chuyện đã làm nhiều chuyện không hay, tỷ ở đây xin lỗi muội. Muội… muội có thể tha thứ cho tỷ tỷ không?”
A Nan nghe mà kinh ngạc vô cùng, Lục Phỉ Đình là con mắt của lão thái thái, là hòn ngọc quý trên tay Lục gia, xưa nay mắt cao hơn đầu, nay lại hướng một thứ nữ như nàng xin lỗi?
A Nan liếc nhìn thân ảnh của người ngoài bình phong, trong lòng liền hiểu ra, mình gả cho tướng công quyền cao chức trọng – Mặc dù phu quân nhà mình có số mệnh khắc thê tuyệt tử, không ai coi trọng nàng là Vương phi, nhưng không ngăn được hắn tay cầm trọng quyền. A Nan cảm giác mình hiểu, nghĩ đến con người là động vật phức tạp, trước kia xem thường, nay vì thực tế mà lấy lòng là chuyện thường tình.
A Nan là một người phúc hậu, đã từng sống ở một đất nước nam nữ bình quyền, được thế cũng không đem người khác dẫm dưới chân, coi mọi chuyện vẫn tôn nghiêm. Dù sao Lục Phỉ Đình tương lai sẽ tìm nhà nào đó ở Ninh thành mà gả cho, về sau họ cũng không gặp lại nhau, nên không để ý đến nữa.
Lục Phỉ Đình thấy A Nan tha thứ cho mình, cười ngọt ngào, cùng A Nan nhỏ giọng tâm sự.
Chờ A Nan hết ngượng ngùng, bắt đầu thân thiện, nữ chính nhà đại bá rốt cuộc lén thở phào nhẹ nhóm, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Lục Phỉ Đình dùng ánh mắt hữu nghị nhìn A Nan, còn muốn nói điều gì đó, thấy bộ dạng A Nan nghiêm túc ăn cơm, cũng hiểu nàng không muốn nói thêm gì, liền ngậm miệng nhìn xung quanh, phát hiện Lục Phỉ An và Lục Phỉ Bình cũng đang nhỏ giọng to nhỏ điều gì đó. Vừa đúng mấy ánh mắt chạm vào nhau, biểu tình cười như không cười nhìn mình, mắt phượng đùa cợt, khiến Lục Phỉ Đình có cảm giác bị nhìn thấu, không khỏi chột dạ, cúi đầu lặng yên ăn cơm.
Sau khi dạ tiệc kết thúc, Sở Bá Ninh không có ý bảo A Nan lưu lại, mà A Nan cũng chưa từng có ý định trên, hai người cùng nhau rời phủ Thừa tướng.
Lục Thừa tướng dắt cả nhà tiễn tới cửa, trong lòng mọi người đều thấy may mắn nhẹ nhõm: Rốt cuộc này đem Tôn Đại Phật đưa đi! Cám ơn ông trời, cảm tạ cảm tạ Phật tổ!
Gia yến lần này, bởi uy danh của Sở Bá Ninh, không có người dám rót rượu cho hắn, vì vậy hắn không say, A Nan cũng không cần lo lắng đối mặt một con quỷ say. A Nan cùng Lục Thừa tướng nhất nhất bái biệt, liền cùng Sở Bá Ninh lên xe ngựa phủ Túc Vương.
Trở lại phủ Túc Vương, A Nan mới vừa vào phủ, liền nhìn thấy Tần quản gia mặt nghiêm trang, biểu tình như đang chờ đợi, sử dụng ánh mắt ý bảo một đám nha hoàn ma ma rời đi, nhỏ giọng nói: “Vương gia, Vương phi, Tiểu Tình cô nương đi rồi.”
“……”
Vẻ mặt của hai vợ chồng giống nhau như đúc, mang theo vẻ mặt mờ mịt nhìn Quản gia, không biết cô nương có cái tên hết sức có phong trần này, vị “Tiểu Tình” cô nương gì đó là ai. Mà A Nan phát hiện thêm một cái nghi vấn, “đi rồi” là ý gì?
Tần quản gia thầm than trong lòng, biết Vương gia quả nhiên đối với chuyện như vậy chưa bao giờ để ý, dứt khoát nói rõ một chút, “Vương gia, Vương phi, Tiểu Tình cô nương là một trong ba cô nương Thái hậu nương nương ban thuởng đó.”