Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 108



Trở về Kim Phúc Viện, Tiết Nghi Ninh thấy bà vú đang ngồi bên hiên, cùng Bảo Châu cho thỏ ăn.

Đó là một con thỏ trắng được phòng bếp mang đến, nhốt trong lồng sắt nhỏ, chuyên để cho Bảo Châu chơi đùa. Lúc này bé đang cầm một lá cải trắng, dè dặt đưa vào giữa song lồng. Con thỏ nhanh chóng thò miệng ra, líu ríu cắn lấy lá cải, ăn đến bụng phình lên. Bảo Châu cười thích chí, tiếng cười trong trẻo lan khắp sân viện.

Hôm nay bà vú còn đặc biệt điểm cho bé một chấm hồng nhạt giữa trán, lại thay cho nàng một bộ đồ mới may đầu thu, đầu đội mũ lão hổ đỏ rực, thân mặc áo bông thêu mẫu đơn cùng váy hồng phấn. Màu sắc tươi sáng, dáng vẻ đáng yêu lại tươi vui, rõ ràng là cố tình ăn mặc cho xinh xắn hơn thường ngày.

Bà vú là người tâm tư tinh tế, một tay nuôi nấng Bảo Châu, trong lòng vẫn luôn mong cô nương nhà mình có thể được phụ thân yêu thương, bởi vậy ngấm ngầm dụng tâm không ít.

Tiết Nghi Ninh lại chỉ thấy chua xót. Nàng không muốn con gái mình phải phí tâm phí sức đổi lấy chút vui lòng từ phụ thân. Hoặc có lẽ, dù có phí tâm cũng vô ích.

Nàng bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh con, khẽ cười nói:

“Bảo Châu nhà ta thật xinh đẹp, đến nỗi nương nhìn cũng ngẩn ngơ.”

Bảo Châu tuy không rõ lời có ý gì, nhưng nghe ra là một câu hay, liền cười khanh khách, gọi một tiếng:

“Nương ——”

Rồi lại nói tiếp: “Thỏ con, ăn.”

Thỏ con bụng đã căng tròn, nhìn lá cải trắng trước mặt cũng không muốn há miệng nữa.

Tiết Nghi Ninh cười bảo:

“Thỏ con ăn no rồi, không ăn thêm được nữa. Chúng ta để chiều lại cho nó ăn, giờ nương dắt con ra vườn hái quả nhé?”

Cuối vườn có một cây sồi lá xanh tỏa bóng, mỗi độ vào thu lại kết đầy những chùm quả nhỏ đỏ rực. Lần trước Ngọc Khê hái một chùm về, Bảo Châu chơi mãi không chán. Hôm nay nàng vừa trông thấy ngoài sân quả đã sai trĩu cành, thầm nghĩ nữ nhi hẳn sẽ thích.

Quả nhiên, Bảo Châu lập tức vui mừng quăng luôn lá cải, kéo tay nàng chạy ra ngoài, miệng líu ríu gọi:

“Hái quả, hái hồng quả quả!”

Tiết Nghi Ninh khom lưng dắt con đi ra, bà vú đi sau nói:

“Phu nhân, tướng quân còn ở trong phủ không? Bảo Châu hôm nay tâm trạng tốt, hay là dắt đi gặp cha, để tướng quân ôm một cái?”

Tiết Nghi Ninh nhìn con, đáp khẽ:

“Không cần.”

Bà vú nghe vậy thì không nói thêm gì nữa.

Hai mẹ con dắt nhau đến gốc cây ngoài sân, Tiết Nghi Ninh bế Bảo Châu lên để con bé tiện tay hái quả.

Quả nhiên, Bảo Châu vui vẻ vô cùng, từng quả một đều cẩn thận hái xuống, sau đó tự mình lục tìm túi vải nhỏ đeo bên hông, tỉ mỉ nhét từng trái đỏ mọng vào trong.

Tiết Nghi Ninh khẽ dạy:

“Đây là quả sồi, mọc trên cây sồi xanh, con đang hái là quả sồi đỏ, thấy không? Hồng hồng.”

Bảo Châu nghe vậy bật cười:

“Hồng hồng…”

Vừa cười vừa quay đầu chỉ tay về phía xa, miệng lí nhí gọi:

“C...ha…”

Tiết Nghi Ninh nhìn theo, liền thấy Lạc Tấn Vân đang đi ngang qua một đoạn hành lang phía xa, ánh mắt dừng lại nơi mẹ con nàng đang đứng.

Xem phương hướng thì có lẽ vừa từ chỗ lão phu nhân ra, định rời phủ.

Bảo Châu lại khe khẽ gọi:

“Ha…”

Giọng nói mềm nhẹ như tơ lụa, nghe vào lòng người chỉ muốn tan chảy. Nhưng khoảng cách xa như vậy, Lạc Tấn Vân đương nhiên không nghe thấy.

Hắn chỉ liếc một cái, rồi dời mắt đi, không hề bước lại gần, xoay người đi thẳng ra cổng lớn.

Bảo Châu cụp mi xuống, mất mát thỏ thẻ:

“C.. ha… đi rồi…”

Tiết Nghi Ninh nhẹ giọng dỗ dành:

“Ừ, cha con bận, có nhiều chuyện phải làm lắm.”

Nàng xoay người, ánh mắt lại đặt trở lại trên gốc cây trước mặt, làm như chưa từng có gì xảy ra.

Mà Bảo Châu vẫn còn ngoái nhìn bóng phụ thân, chẳng rõ trong lòng đang nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, con bé mới quay đầu lại, tiếp tục tỉ mỉ hái từng quả sồi đỏ bỏ vào túi nhỏ.

Chỉ một lát sau khi Lạc Tấn Vân rời khỏi phủ, liền có hai người từ nha môn Kinh Triệu Doãn đến, nói là có việc cần gặp tướng quân để tra hỏi.

Tiết Nghi Ninh sai người ra tiền viện hồi đáp, nói tướng quân hiện không có trong phủ.

Hai người kia bèn ở lại Lạc phủ chờ, nói là liên quan đến việc hai tên binh lính phòng giữ cửa thành chết bất đắc kỳ tử ở cửa Bắc, bọn họ vì chuyện này mà đến. Vì thế vẫn ngồi đợi nửa ngày, mãi đến tận chạng vạng mới chờ được Lạc Tấn Vân trở về.

Về phần sau đó Lạc Tấn Vân cùng bọn họ nói những gì, Tiết Nghi Ninh không rõ, chỉ nghe nói có dính líu đến mạng người, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Chờ khi hai người kia rời đi, nàng tự mình mang y phục qua viện bên kia cho hắn.

Khi nàng đến, Lạc Tấn Vân đang dùng bữa ở gian ngoài, ngồi trước một chiếc bàn nhỏ, trước mặt chỉ có bốn món một canh, toàn là do phòng bếp lớn dọn lên, vẫn theo lối ăn uống đơn giản, thanh đạm như thói quen xưa nay của hắn.

Tiết Nghi Ninh nói:

“Ban ngày ta sai người thu dọn lại đồ đạc, y phục ở trong phòng nay đã gấp gọn, giờ mang đến cho tướng quân.”

Lạc Tấn Vân “ừ” khẽ một tiếng, vẫn không ngẩng đầu, nhưng động tác gắp thức ăn lại chậm đi đôi chút.

Tiết Nghi Ninh vừa thu xếp y phục vào rương, vừa nhẹ giọng hỏi han:

“Hai người bên Kinh Triệu Doãn tìm đến là vì chuyện gì? Nếu đã có người thiệt mạng, vì sao lại tìm tới ngài?”

Hắn không hề nhìn nàng, chỉ đáp nhạt:

“Không phải việc gì lớn.”

Một câu qua loa như thế, nàng cũng hiểu là  hắn không muốn nhiều lời, liền không hỏi thêm nữa. Chỉ yên lặng gấp từng lớp y phục, cẩn thận xếp vào rương vải.

Nàng đặt chiếc áo ngủ cuối cùng vào tủ, ngẫm nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên, hỏi:

“Bộ áo ngủ này lâu rồi, không biết hiện giờ mặc vào còn vừa không? Nếu không thoải mái, tướng quân cứ nói, ta sẽ đem đi sửa lại.”

Lạc Tấn Vân dừng đũa, liếc mắt nhìn qua chiếc áo nàng vừa cầm, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừ”, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Đến khi nàng cúi đầu tiếp tục xếp áo, hắn mới lại nâng đũa dùng cơm.

Tiết Nghi Ninh dọn xong y phục, quay người lại, đúng lúc thấy bát cơm của hắn đã hết.

Biết hắn bình thường mỗi bữa tối thiểu cũng ăn hai ba bát, nàng vội bước lên, nhẹ tay cầm lấy bát, tự mình múc thêm cơm, đặt cẩn thận trước mặt hắn.

Lạc Tấn Vân chỉ lặng lẽ nhìn bát cơm, không hề động.

Nàng khẽ nói:

“Ở chỗ ta có hầm một nồi canh gà, để ta mang một bát qua cho ngài dùng ấm bụng.”

“Không cần.” Hắn lạnh nhạt đáp.

“Vậy... còn chè hạt sen nấm tuyết thì sao? Cũng có...”

Nàng lại lúng túng nói thêm, sợ hắn nghĩ mình bày vẽ không tiết kiệm:

“Là Bảo Châu thích, chỉ là con bé ăn không nhiều.”

Lạc Tấn Vân ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt không hề có cảm xúc:

“Cô không cần như vậy. Ta không cần. Không cần canh, không cần vá áo, cũng không cần cô quản ta từng chuyện một. Ta không cần gì cả.”

Tiết Nghi Ninh sững người, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói:

“Ta chỉ là... chỉ là muốn làm chút việc nên làm...”

Câu nói càng về sau, thanh âm càng nhỏ, gần như tan trong gió.

“Không có gì là nên làm.”

Hắn đặt bát cơm xuống bàn, ngắt lời:

“Cô quản hậu viện đã rất bận, bên ta có nha hoàn, có hạ nhân, không cần cô đích thân đến nữa. Ta cũng muốn yên tĩnh. Về sau... Cô đừng đến đây, cũng đừng đưa gì đến nữa.”

Nàng lặng lẽ đứng bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi:

“Về sau ngài sẽ ở lại bên này luôn, không qua bên kia nữa sao?”

“Phải.” Hắn đáp ngắn gọn, dứt khoát.

“Vậy... cũng không muốn nhìn con một cái?”

Dù hắn chán ghét nàng, nhưng Bảo Châu vẫn là máu mủ của hắn.

Lạc Tấn Vân trầm mặc, một lúc sau mới lạnh nhạt nói:

“Hôm qua không phải đã nhìn rồi sao?”

Nàng còn muốn hỏi điều gì nữa, nhưng lại sợ hắn sẽ buông ra những lời mà chính nàng cũng không chịu nổi.

Cuối cùng, nàng nuốt câu hỏi vào lòng, lặng lẽ thu lại ánh mắt, ép mình bình tĩnh lại. Nàng quay người rời khỏi phòng, gần như hoảng hốt mà chạy, chẳng dám quay đầu.

Trong phòng, Lạc Tấn Vân ngồi lặng người, qua khung cửa sổ nhìn bóng dáng nàng đi xa.

Hắn nhìn mãi một hồi lâu, rồi rốt cuộc đẩy bát cơm ra, không nuốt nổi thêm nữa.

Trầm mặc thêm một lát, hắn đột ngột đứng dậy, bước vào phòng trong, từ rương áo kéo ra bộ áo ngủ nàng vừa mang đến.

Lúc đầu định tiện tay ném xuống đáy giường, nghĩ nghĩ lại do dự, xoay người đi đến tủ gỗ bên cạnh, nhét áo vào trong, sau đó lấy ổ khóa, khóa kỹ lại.

Khóa xong, hắn còn cẩn thận nhìn lại lần nữa, xác nhận không còn thấy gì mới yên tâm buông tay.

Tựa như trong mắt hắn, bộ áo ấy chẳng khác nào mãnh thú,  thứ gì đó có thể nuốt chửng người.