Sáng hôm sau, triều hội không có chuyện quan trọng, tan sớm. Lạc Tấn Vân đi trước, đến cửa cung thì gặp Tương Vương từ bên cạnh bước lại, cười nói:
“Nguyên Nghị, lát nữa hạ triều rồi, đến phủ ta ngồi một chút? Về kinh lâu vậy rồi, chúng ta còn chưa tửu hội đàng hoàng một lần.”
Tương Vương là em ruột cùng mẹ của Hoàng thượng, tính tình phóng khoáng, không quản chính sự, ngày thường chỉ lo ăn uống vui chơi. Lạc Tấn Vân làm đại tướng quân, hành sự thận trọng, vốn dĩ với hoàng thân giao tiếp đều giữ mực, song quan hệ với Tương Vương lại khá thân tình.
Nghe vậy, Lạc Tấn Vân mỉm cười đáp: “Được, vậy phiền Vương gia chuẩn bị rượu ngon.”
“Trúc Diệp Thanh thượng hạng, ít nhất ủ đã năm mươi năm.” Tương Vương đắc ý nói.
Hai người ước định xong thì ai nấy rời khỏi cửa cung. Đến buổi chiều, Lạc Tấn Vân theo hẹn đến Tương Vương phủ.
Mà hiện tại, Tương Vương phủ chính là phủ Bình Nam Vương ngày trước.
Từ sau khi kinh thành thất thủ, Hoàng thượng đã đem nơi ấy ban cho Tương Vương làm phủ đệ. Trước kia Lạc Tấn Vân từng đến một lần, chỉ thấy tuy là chỗ ở của võ tướng nhưng lại mang vài phần phong nhã, khi ấy cũng không để tâm lắm. Nhưng hôm nay vừa bước vào, hắn chợt nhớ ra nơi này, từng là nơi người kia ở.
Nàng hẳn là cũng từng đến nơi này, có lẽ đến tận bây giờ, vẫn còn thỉnh thoảng nhớ về chốn cũ.
Tương Vương cũng là người yêu thích hoa cỏ, dọn vào phủ đệ này rồi, lại nói viện này vốn đã tu sửa rất tốt, chẳng cần thay đổi gì nhiều.
Nơi này quả thực khác biệt hoàn toàn với Lạc phủ.
Hoặc là hòn non bộ giả thạch, hoặc là khe suối nhỏ róc rách, trúc mảnh leo tường, đình đài lầu gác, khắp nơi toát lên phong vị thanh nhã, như thể trời sinh đã dành cho quý công tử và tiểu thư khuê các.
Tương Vương bước ra nghênh tiếp, nói mình gần đây mới được một bức họa quý, nhất định phải kéo Lạc Tấn Vân vào xem cho bằng được.
Lạc Tấn Vân cười đáp: “Ta quen nhìn đao thương binh khí, thưởng họa thì còn kém lắm.”
Tương Vương cười thần bí: “Không phải tranh phong cảnh gì đâu, là mỹ nhân đồ, có mỹ nhân, đảm bảo ngươi sẽ thích.”
Lạc Tấn Vân thầm nghĩ, tranh gì đi nữa hắn cũng không mấy hứng thú. Nhưng Tương Vương nhiệt tình như vậy, hắn cũng không tiện từ chối, đành đi theo vào thư phòng.
Vừa đặt chân tới thư phòng, Tương Vương liền cười nói: “Nguyên Nghị, ngươi vào phủ này rồi, có cảm giác gì không?”
Lạc Tấn Vân hơi ngẩn người, tựa như bị người chạm đúng tâm sự trong thoáng chốc, không biết đáp thế nào.
Tương Vương tiếp tục nói:
“Ta đoán chắc tâm tình ngươi không khá, dù sao đối với ngươi mà nói, đây là lần đầu tiên thất bại trong chuyện như vậy, còn bị Hoàng thượng trách cứ.”
Lạc Tấn Vân lúc này mới hiểu ra, thì ra hắn đang nói đến chuyện đó, không khỏi cười khổ:
“Là ta sơ suất.”
“Nhưng hôm nay” Tương Vương nói tiếp:“Ta muốn cho ngươi xem một thứ quý giá.”
Dứt lời, hắn lấy từ giá sách phía sau bàn ra một cuộn tranh, chậm rãi mở ra trên mặt bàn.
“Ngươi nhìn xem cái này.”
Lạc Tấn Vân nhìn về phía bức tranh vừa trải ra.
Không phải loại tranh sĩ nữ thông thường mà hắn từng thấy, trong tranh là một gốc cây ngọc lan nở rộ hoa trắng tinh khôi, mà giữa tán hoa, lại hiện lên bóng dáng một thiếu nữ áo hồng.
Nàng ngồi trên chiếc xích đu, vì đung đưa mà nửa khuôn mặt hiện ra từ sau rặng hoa ngọc lan, ánh mắt hàm ý ý cười, so với hoa còn rạng rỡ hơn, khiến người vừa nhìn đã động lòng.
“Đây là tìm được trong một ngăn bí mật cực kỳ kín đáo trong phòng ngủ của Bùi Tuyển,” Tương Vương nói: “Ngay cả quan binh phụ trách kê biên tài sản lúc trước cũng không phát hiện ra.”
“Ta cẩn thận so sánh, đúng là nét vẽ của Bùi Tuyển. Nhưng theo ta biết, hắn chưa từng vẽ chân dung người, lại càng không vẽ sĩ nữ, e rằng đây là bức họa nhân vật duy nhất hắn từng vẽ.”
Lạc Tấn Vân cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, cố làm ra vẻ thản nhiên hỏi:
“Vương gia muốn nói… đây là?”
Tương Vương gật đầu:
“Ta cảm thấy vậy. Đây e là cô nương mà hắn thật lòng khuynh mộ.”
Lạc Tấn Vân nhìn thiếu nữ trong tranh, trầm giọng hỏi:
“Họa sư khi vẽ người chẳng phải cũng có thể tùy ý? Hoặc là lấy dáng dấp nha hoàn, thị thiếp bên người làm mẫu?”
Tương Vương đáp:
“Đúng là như vậy, nhưng Bùi Tuyển xưa nay không vẽ nhân vật. Huống hồ trong bức tranh này, hoa ngọc lan được vẽ rất tinh tế, nhưng thiếu nữ kia tuy đường nét không sắc sảo như hoa, lại có thần thái riêng, rõ ràng không phải vẽ tùy tiện, mà là người hắn đã ghi nhớ thật sâu trong lòng, thần sắc ánh mắt đều sinh động, có thể nói là tám phần chân dung. Chỉ người từng khắc sâu trong tâm khảm mới có thể vẽ được như vậy.”
“Ta đoán, thiếu nữ trong tranh nhất định là người hắn từng kết giao, có thể là con gái một người bạn cũ hoặc họ hàng, nên hắn mới có thể tiến vào hậu viện người ta. Cảnh tượng này, tám phần là tận mắt nhìn thấy, bởi vì động lòng mà về nhà vẽ lại.”
Lúc này Lạc Tấn Vân mới mở miệng:
“Ta từng tra được, Bùi Tuyển có một mối hôn ước. Hắn và Kim Lăng Đường gia là thông gia, từ nhỏ hai nhà đã đính hôn, vị hôn thê của hắn là Đường gia tam cô nương.”
Tương Vương cười ha hả nói:
“Nguyên Nghị quả nhiên là người nhà binh, nên không hiểu nổi sự tình nam nữ bên trong có bao nhiêu phức tạp. Nếu thiếu nữ trong tranh đúng là vị hôn thê của hắn, thì cần gì phải giấu tranh kỹ đến thế?”
“Nếu chỉ là vẽ chơi, sao không tùy tiện đặt trong thư phòng hay phòng ngủ? Nhưng hắn lại cẩn thận cất giấu bức họa ấy, lại còn vẽ nàng sinh động đến thế, rõ ràng là đã khắc ghi trong lòng, dùng hết tâm ý mới có thể thể hiện được thần thái như vậy. Điều này chứng minh nữ tử ấy không phải là ai cũng được, mà là người thật, và chắc chắn là người hắn từng ái mộ!”
Thấy Lạc Tấn Vân mãi không nói lời nào, Tương Vương lại cười cười nói tiếp:
“Ý ta là, nếu rảnh rỗi, ngươi có thể tra xem nữ tử ấy rốt cuộc là ai. Nếu nàng còn sống, cũng không cùng hắn trốn đi, vậy thì ngươi có thể nắm lấy nàng trong tay, chẳng chừng còn có thể lấy đó làm điểm yếu để uy hiếp Bùi Tuyển. Về sau ắt sẽ hữu dụng.”
Lạc Tấn Vân đáp:
“Vương gia nhắc nhở chí phải. Nếu không phải Vương gia chỉ ra, ta còn tưởng đây chỉ là một bức tranh bình thường.”
Tương Vương thở dài nói:
“Ngươi ấy mà, quanh năm cùng tướng sĩ giao du, đao thương quen tay, không hiểu mấy chuyện tâm tư thiếu niên thiếu nữ cũng là điều dễ hiểu. Chỉ có điều nữ tử trong tranh chỉ lộ nửa khuôn mặt, lại cách mấy năm rồi, thật sự muốn tra cũng khó mà tra được. Chẳng qua ta vừa nhìn bức tranh ấy liền nhớ tới ngươi, cho nên mới gọi ngươi đến. Bức họa này tặng cho ngươi, ngươi cứ mang về đi.”
Lạc Tấn Vân lên tiếng cảm tạ:
“Như vậy, đa tạ Vương gia. Không ngờ Bùi Tuyển thân là thế tử vương phủ, lại vẫn có được một tấm chân tình như thế.”
Tương Vương cười nói:
“Ta cũng không ngờ tới. Nhưng giờ nghĩ lại, mọi việc đều có dấu vết để lại.
“Ngươi trước kia chưa từng gặp qua hắn, nhưng ta từng có cơ hội nhìn thấy một lần. Quả thực là chi lan ngọc thụ, phong thái hơn người. Lại rất mực thanh liêm chính trực. Lần đó trong yến tiệc có một màn múa Ba Tư, nữ tử dị quốc kia vén tay áo, hở eo, uốn lưng lắc hông, quả thật câu hồn đoạt phách, đến cả ta còn khó mà giữ được bình tĩnh. Ấy thế mà hắn lại ngồi thẳng như tùng, chẳng hề lay động.”
“Không chỉ là tự giữ mình nghiêm cẩn, mà là trong lòng vốn đã có người. Cũng khó trách ngày đó nữ tử kinh thành đều đem lòng si mê hắn. Một nam tử như thế, ai mà không yêu mến cho được.”
“Nghe nói phụ thân hắn, Bình Nam vương Bùi Mô Quảng, cả đời chỉ cưới một mình Bình Nam vương phi, không nạp một thê thiếp nào. Phu thê tình sâu như biển, cho nên sau khi Bình Nam vương qua đời, vương phi liền treo cổ tự vẫn. Còn Bùi Tuyển, chính miệng hắn từng nói, nếu có thể lấy được người trong lòng, thì sẽ không liếc mắt nhìn người con gái nào khác, cũng tuyệt đối không nạp thiếp. Cô nương nhà người ta nghe mấy lời này, nhất định là đem lòng si mê đến chết đi sống lại!”
Lạc Tấn Vân nhàn nhạt đáp:
“Chẳng qua là không nạp thiếp thôi, có gì to tát.”
Tương Vương lắc đầu:
“Sao lại không to tát? Nói thật lòng đi, ngươi, ta, hay cả Tiêu Phóng bọn họ nữa, có mấy người làm được?”
Lạc Tấn Vân như muốn nói điều gì đó, nhưng lại thôi, không cất tiếng.
Quả nhiên, Tương Vương cười nói tiếp:
“Ngươi chẳng phải cũng từ bên ngoài đưa một cô nương về đấy sao? Tuy ta không hay can thiệp chuyện người khác, nhưng việc lớn nhỏ trong thành, ta đều biết rõ cả.”
Lạc Tấn Vân chỉ đành bất đắc dĩ cười.
Tương Vương lại thở dài:
“Cho nên mới nói, nam nhân trên đời này, có ai tránh được mỹ nhân chứ? Nhất là khi xung quanh lại toàn là mỹ nhân. Bởi vậy mới càng khâm phục cha con nhà Bùi gia kia.”
Lạc Tấn Vân nhìn thiếu nữ trong bức họa trước mặt, bàn tay bất giác siết chặt.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng hắn chỉ liếc một cái liền nhìn rõ đó chính là Tiết Nghi Ninh.
Thì ra, nàng khi mới mười mấy tuổi lại là dáng vẻ như vậy.
Thì ra, nàng cũng từng có những ngày tháng ngây thơ hồn nhiên, cười rạng rỡ đến thế.
Hai người bọn họ vốn là thế giao, một người là thế tử của vương phủ, một người là tiểu thư khuê các của danh môn thế tộc. Một vị thế tử tài hoa phong nhã đem lòng yêu mến một tiểu thư đoan trang kiều diễm, còn vị tiểu thư ấy thì giấu kín tình cảm trong lòng.
Sau đó, y lặng lẽ vẽ chân dung nàng, cất giữ nơi chỉ mình y biết. Y dùng tài văn chương khiến bao người ngưỡng mộ, rồi gửi gắm tất cả trong trâm cài, dâng tặng nàng. Còn nàng, vì thích y vẽ hoa lan, nên bao năm xuân xanh vẫn không gả chồng, chỉ lặng lẽ chờ đợi người trong lòng.
Đó là những tháng ngày nàng còn là thiếu nữ, là câu chuyện giữa nàng và y mà tất cả, đều không liên quan gì đến hắn.
Hắn, Lạc Tấn Vân, chỉ là người bỗng dưng chen vào đời nàng như một biến số mà số mệnh sắp đặt, dù hiện tại hắn là trượng phu của nàng.
Cuối cùng, hắn cũng không ở lại Tương Vương phủ uống rượu.
Ban đầu Tương Vương đã chẳng thực sự có ý mời uống rượu, thấy hắn không có tâm tình, cũng không cố níu giữ.
Trở về phủ, Lạc Tấn Vân vào thẳng thư phòng, một lần nữa mở bức họa ra.
Nhìn hồi lâu, hắn lấy lò than ra, đặt bức họa vào trong, châm lửa.
Nhìn ngọn lửa nuốt chửng tờ giấy, trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác vui sướng.
Dường như, thứ đang bị thiêu cháy trong ngọn lửa kia không phải một bức tranh mà là quá khứ, là tương lai, là tất cả tình cảm giữa nàng và y.
Khi trời vừa tối, Trường Sinh bước vào báo: “Lưu tiên sinh đã chọn được ngày lành, nói rằng ba ngày nữa là thích hợp. Còn ngày tốt kế tiếp thì phải chờ hai tháng sau.”
Lạc Tấn Vân gật đầu đáp nhẹ.
Trường Sinh lại hỏi: “Vậy có cần phân phó người bắt đầu chuẩn bị trước không?”
“Cần chuẩn bị gì, để phu nhân an bài là được. Ta sau đó sẽ cùng nàng” Lời chưa nói hết, hắn đột nhiên nhớ tới câu nói của Tương Vương:
“Cô nương gia nghe xong lời này, nhất định yêu hắn đến thâm tình.”
Nàng thích y, cũng là vì câu nói đó sao?
Chỉ vì y từng nói không nạp thiếp?
“Tướng quân?” Trường Sinh thấy hắn thất thần, liền gọi một tiếng.
Lạc Tấn Vân hoàn hồn, đáp nhỏ: “Chuyện này để ta tự mình nói.”
“Vâng.”
Nói xong, Trường Sinh như chợt nhớ ra điều gì, lại thêm: “Như Ý nói buổi chiều người của Bàng tướng quân đã đến, mời tướng quân đến Giáo Phường Tư uống rượu, nhưng trong phủ lại báo rằng tướng quân đi Tương Vương phủ.”
Lạc Tấn Vân “Ừ” một tiếng, tỏ ý đã biết.
Trường Sinh lui xuống.
Lạc Tấn Vân ngồi trong phòng một lúc rồi đứng dậy, rời phủ cưỡi ngựa, hướng về Giáo Phường Tư.
Khi đến nơi, Bàng Tử Tuấn đang ngồi một mình thưởng cầm, trước mặt bày một bình rượu, mấy món nhắm đơn giản, thoáng chút cô đơn.
Thấy hắn tới, Bàng Tử Tuấn ngạc nhiên: “Ngươi không phải nói đến Tương Vương phủ uống rượu sao? Sao lại đến đây?”
Lạc Tấn Vân nhàn nhạt đáp: “Dù sao cũng là Vương gia, uống không được thoải mái.”
Bàng Tử Tuấn lập tức gật đầu đồng tình: “Đương nhiên rồi, vẫn là mấy huynh đệ trong quân tụ họp mới thoải mái. May mà ngươi đến, chứ Liễm Chi không rảnh, ta lại định uống một mình đấy.”
Lạc Tấn Vân nhìn về phía nữ tử đang đánh đàn, hỏi Bàng Tử Tuấn: “Không phải ngươi thích Thủy Vân Lâu sao? Sao lại đến nơi này?”
Bàng Tử Tuấn thở dài một tiếng: “Ta đang buồn phiền đây. Thập Tứ Nương nói nàng sắp được chuộc thân, sẽ gả cho một lão thương nhân làm nghề da thuộc, làm ngũ di nương của hắn. Ai, ta không nỡ.”
“Đã không nỡ, sao không chuộc nàng về, thu nàng vào cửa? Ngươi đem so với mấy tay tiểu thương kia, nàng tất nhiên chọn ngươi rồi.” Lạc Tấn Vân đáp, rồi nâng chén rượu uống một ngụm.
Bàng Tử Tuấn mặt đầy khổ sở: “Ta cũng muốn chứ. Nhưng vợ ta không phải mới mang thai sao? Trước kia nàng bị cảm lạnh vào mùa đông, dưỡng mãi ba bốn năm mới mang thai, khó khăn lắm mới có hy vọng, ta sao dám làm nàng buồn lòng vì một kỹ nữ? Nếu xảy ra chuyện gì, nhạc phụ ta không đánh ta đến gãy chân mới lạ.”
Lạc Tấn Vân bật cười.
Bàng Tử Tuấn bất mãn: “Cười cái rắm! Ngươi tưởng ai cũng có phúc như ngươi, cưới được một vị phu nhân hiền hậu rộng lượng. Vợ ta ấy à…”
Hắn lắc đầu: “Tính tình nóng nảy, lại hay ghen, chắc chắn sẽ làm ầm lên mất.”
Lạc Tấn Vân lần này không cười nữa, chỉ lặng lẽ nâng chén, uống liền hai ly.
Bàng Tử Tuấn buồn bã nói: “Khó khăn lắm mới gặp được một cô nương ta thật lòng thích, chưa ở bên nhau được mấy ngày, đã phải chia xa. Cái lão già đó thì có gì hơn người chứ, đến chuyện trên giường cũng chẳng ra hồn.”
Lạc Tấn Vân thản nhiên đáp: “Nhưng lão ta có thể chuộc thân cho nàng.”
Bàng Tử Tuấn nghẹn lời, thở dài một tiếng, cuối cùng nói: “Ai, chỉ trách không đúng lúc, thời điểm không đúng.”
Lạc Tấn Vân không nói gì, chỉ lặng lẽ uống hết ly này đến ly khác.
Uống xong, hắn hỏi: “Vậy nên ngươi là sợ đến Thủy Vân Lâu gặp lại nàng rồi không nỡ buông?”
Bàng Tử Tuấn lắc đầu: “Không phải, ta đến đây là muốn xem thử có cô nương nào xinh đẹp hơn nàng không, để dễ quên nàng đi.”
Lạc Tấn Vân không nói, lại nâng chén uống tiếp.
Bàng Tử Tuấn tỏ vẻ bất ngờ: “Sao ta thấy ngươi còn ủ ê hơn cả ta? Chẳng lẽ ngươi cũng phải lòng Thập Tứ Nương rồi?”
Lạc Tấn Vân lắc đầu, khẽ cười: “Mắt nhìn người của chúng ta khác xa lắm, ta nhìn không trúng nàng.”
“Vậy thì là ai…”
Lạc Tấn Vân không trả lời, Bàng Tử Tuấn cũng không hỏi nữa, hai người lại chuyển sang bàn chuyện triều chính.
Đến khi men rượu ngấm, trời đã khuya, trên bàn bày la liệt năm sáu vò rượu, Lạc Tấn Vân nằm nghiêng người trên tấm thảm lông, đột nhiên cất tiếng:
“Tử Tuấn, trong lòng ta vô cùng căm ghét một người.”
“Ai vậy?” Bàng Tử Tuấn lập tức hỏi.
Hắn cảm thấy, người có thể khiến Lạc Tấn Vân thốt ra câu ấy, tuyệt đối không phải ai xa lạ. Nhất định là người từng thân thiết, từng muốn đối xử thật tốt, lại không hiểu sao giờ lại khiến người chán ghét. Trong lòng hắn dâng lên chút hứng thú tìm hiểu, hết sức tò mò.
Lạc Tấn Vân lẩm bẩm nói:
“Ta hận nàng không chịu nhìn ta, không chịu cùng ta nói thêm một lời; cũng hận nàng trong lòng chán ghét ta. Càng hận bản thân rõ ràng có thể để nàng rời đi, từ nay không gặp nữa cho sạch sẽ, thế mà lại không nỡ, không buông xuống được.
Ta sợ một khi để nàng đi rồi, nàng sẽ càng sống vui vẻ. Cũng sợ nàng sẽ đi theo kẻ khác… mà như vậy, ta liền chẳng còn cơ hội nào nhìn thấy nàng nữa.”
Bàng Tử Tuấn bật cười ha hả, kết quả trong miệng còn ngậm rượu, suýt thì sặc, ho khù khụ cả buổi mới đỡ lại, vừa cười vừa nói:
“Nguyên Nghị à Nguyên Nghị, lần đầu tiên ta nghe có người đem chuyện thích người mà nói ra với bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, oán giận khổ sở như vậy.”
Lạc Tấn Vân lại thì thầm, như là đang tự nói với chính mình:
“Là thích thật…”
Bàng Tử Tuấn ghé sát tới hỏi nhỏ:
“Ngươi nói là nữ nhân? Là ai vậy? Ta có quen không? Không ngờ đấy, ngươi cũng có lúc để tâm đến một nữ nhân đến thế.”
Lạc Tấn Vân nhắm mắt lại, thở dài một hơi thật dài.
“Nhưng ta không muốn thích một nữ nhân, nhất là một người… không hề thích ta.”
Bàng Tử Tuấn bật cười:
“Thế thì ngươi còn chẳng phải đang rơi vào rồi à? Không buông được thì làm sao bây giờ? Không phải có câu thơ gì đó nói ‘vì nữ nhân mà tiều tụy’, cái gì mà ‘đai lưng.”
“Đai lưng dần lỏng mà chẳng hối tiếc, vì nàng hao gầy xác thân này.” Lạc Tấn Vân khẽ đọc.
Bàng Tử Tuấn vỗ mạnh vai hắn một cái:
“Không tồi nha, đúng là người học nhiều chữ nhất trong đám chúng ta, trước kia chỉ biết ngươi đọc nhiều, không ngờ ngươi còn thuộc thơ!”
“Chỉ một câu thơ vậy thôi, nhưng nói đúng lắm nếu có thể khống chế được thì đâu đến nỗi hao mòn tinh thần như thế? Thích chính là không thể khống chế mà!”
Lạc Tấn Vân không đáp.
Thấy hắn vẫn thẫn thờ, Bàng Tử Tuấn cũng thở dài:
“Thập Tứ Nương sắp phải đi, ai… trong lòng ta cũng khó chịu…”
…
Tại Phúc Lộc Đường của Lạc phủ, lão phu nhân trước khi ngủ biết được Lạc Tấn Vân vẫn chưa về, liền cho người gọi Tiết Nghi Ninh tới hỏi chuyện.
“Sao ta nghe nói nó lại đi mấy chỗ phong hoa tuyết nguyệt uống rượu vậy?”
Lão phu nhân nóng nảy trách:
“Uống rượu hại thân, ngày trước còn đỡ, sao bây giờ càng lúc càng quá quắt! Nửa đêm rồi còn chưa về. Con làm vợ ngày thường sao lại không khuyên ngăn, cứ để mặc nó làm càn như vậy!”
Tiết Nghi Ninh dịu dàng đáp:
“Tướng quân tính tình cứng rắn, con khuyên rồi, nhưng người cũng chưa chắc chịu nghe.”
“Không chịu nghe cũng phải khuyên, phải tìm cách mà khuyên, chẳng lẽ hắn không nghe thì con không quản luôn sao?
“Con nhìn em dâu con mà xem, tuy tính tình nóng nảy, nhưng ít nhất cũng không để Tấn Phong cả ngày chạy ra ngoài uống rượu, suốt đêm không về!” – Lão phu nhân giận dữ trách mắng.
Tiết Nghi Ninh trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng chỉ dịu giọng đáp:
“Mẫu thân nói phải.”
Lão phu nhân thở dài một hơi thật mạnh, rồi quay sang dặn dò mụ mụ bên cạnh:
“Đi gọi người, kêu nó lập tức về. Muốn uống rượu thì trong phủ cũng đâu thiếu rượu ngon, sao lại phải ra ngoài uống đến quá nửa đêm chưa về!”
Mụ mụ vâng lời đi ra, chưa kịp đi được mấy bước thì ngoài cửa đã lờ mờ vang lên vài tiếng động. Chưa bao lâu sau đã có người báo:
“Tướng quân đã trở về.”
Lúc này đang là mùa hè, đêm cũng không lạnh, lão phu nhân tiện tay khoác thêm một chiếc áo ngoài, để người đỡ mình cùng Tiết Nghi Ninh đi ra sân đón.
Lạc Tấn Vân được Trường Sinh dìu về, bước đi đã không còn vững, sắc mặt trầm lặng không nói lời nào, cả người nồng nặc mùi rượu, hiển nhiên là đã uống không ít.
Lão phu nhân thấy vậy không nhịn được lẩm bẩm vài câu, nhưng thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, không rõ có nghe lọt tai không, đành quay sang dặn Tiết Nghi Ninh:
“Đỡ nó về phòng, hầu hạ cho tốt, nấu chút canh giải rượu cho nó uống. Đêm nay để ý trông nom, sợ nó sẽ nôn.”
Tiết Nghi Ninh chỉ có thể khẽ đáp: “Vâng,” rồi sai người dìu Lạc Tấn Vân trở về Kim Phúc Viện.
Về đến nơi, nàng bảo Tử Thanh đi nấu canh giải rượu, còn mình thì giúp hắn cởi y phục, lau người sạch sẽ, đỡ hắn nằm trên giường.
Chờ Tử Thanh mang canh giải rượu đến, hắn cũng cố gắng ngồi dậy uống hết, sau đó liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Tiết Nghi Ninh ngồi bên giường trông chừng một lúc, thấy hắn không có dấu hiệu nôn mửa gì, mới cùng lên giường nghỉ.
Tính nàng ngủ không sâu, chỉ cần hắn có động tĩnh gì là lập tức tỉnh ngay.
Lạc Tấn Vân tỉnh lại vào khoảng nửa đêm.
Màn giường thêu sắc lựu đỏ, chăn gấm thêu hoa, ánh nến bên đầu giường vẫn cháy le lói.
Rõ ràng là giường trong Kim Phúc Viện của Tiết Nghi Ninh.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Tiết Nghi Ninh như mọi khi, quay lưng về phía hắn, nằm nghiêng trên giường, thân thể nhỏ nhắn ẩn hiện dưới lớp chăn mỏng, phác hoạ ra những đường nét mềm mại. Mái tóc đen dài trải trên gối, nàng và hắn chỉ cách nhau nửa chiếc giường.
Nhưng chỉ nửa chiếc giường ấy thôi, đối với hắn, lại xa xôi như vạn dặm.
Dù vậy, hắn vẫn không nhịn được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vai nàng.
Vai nàng mềm mại ấm áp, lại mong manh đến mức khiến người ta xót xa…
Tiết Nghi Ninh hơi trở mình, hắn lập tức rút tay về.
May là nàng chỉ hơi động đậy, không tỉnh hẳn, chẳng mấy chốc lại ngủ tiếp.
Thì ra nàng dễ tỉnh như vậy, giờ hắn mới nhận ra.
Hắn không muốn đánh thức nàng, chỉ lặng lẽ nằm nhìn bóng lưng ấy.
Thật lâu sau, mãi đến khi ngoài cửa sổ bắt đầu le lói ánh sáng ban mai, hắn mới khép mắt, chậm rãi thiếp đi lần nữa.