Lúc này, trong Tử Thần Điện, hoàng đế Triệu Ngạn giận dữ ném tấu chương trong tay xuống ngự án, quát lớn:
“Hay cho ngươi, Lạc Nguyên Nghị! Thỉnh chỉ hồi kinh, tấu chương mới đến được năm ngày, bản thân ngươi liền tự mình trở về,ngươi là không cần cái đầu nữa phải không!”
Lạc Tấn Vân quỳ thẳng người, trầm giọng đáp:
“Thần biết tội không thể dung tha, đợi đến khi đánh lui Ô Hoàn, thần xin tùy ý Hoàng thượng xử phạt.”
“Vứt bỏ hai tòa thành, còn có mặt mũi nói đánh lui Ô Hoàn!” Triệu Ngạn trách cứ, nhưng trong giọng nói lại không giấu được xót xa.
Bởi hắn hiểu, trận chiến nửa năm nay, gian khổ tới nhường nào.
Ban đầu triều đình nhận được mật báo, nói Ô Hoàn điều động mười vạn đại quân áp sát biên cảnh.
Nhưng đến khi Lạc Tấn Vân dẫn tám vạn quân ra trận, mới phát hiện chân tướng: kẻ xâm phạm không chỉ là Ô Hoàn, mà còn có cả Tiên Bi.
Dưới sự yểm hộ của Ô Hoàn, Tiên Bi lại điều thêm mười vạn đại quân tiến sát biên cương.
Hai nước liên quân, chia thành bảy mũi cùng lúc đánh vào Đại Chu, mà phía Lạc Tấn Vân lại chỉ có vỏn vẹn tám vạn binh mã.
Tấu chương liên tiếp được gửi về kinh thành chỉ trong hai ba ngày, tất cả đều là lời cầu viện khẩn thiết, thế nhưng Triệu Ngạn lại hoàn toàn bó tay, không có bất kỳ biện pháp nào. Bởi vì trong tay hắn, binh lực căn bản không thể điều động được.
Một nửa binh mã đã đưa xuống phía nam để bình định loạn quân, còn phía bắc thì không thể rời đi một binh một tốt, bởi nếu sơ sẩy, Bắc Địch sẽ lập tức lợi dụng sơ hở mà dấy binh trở lại. Những nơi khác tuy có quân đóng giữ, nhưng tiết độ sứ địa phương đều là thế lực cát cứ, kiêng dè lẫn nhau, ai nấy đều tìm cách thoái thác, không chịu điều quân.
Chỉ cần một chút sơ hở thôi, là cả thiên hạ sẽ lâm vào biển lửa chiến tranh.
Triều đình không chỉ không thể điều binh tiếp viện, mà còn phải gắt gao phong tỏa tin tức, chỉ e nội loạn bùng phát, tạo cơ hội cho kẻ có dã tâm nổi dậy.
Trong tình thế đó, Lạc Tấn Vân dùng tám vạn binh mã cố thủ suốt nửa năm trời, đối đầu với hai mươi vạn kỵ binh liên quân Ô Hoàn - Tiên Bi, cuối cùng chỉ để mất hai tòa thành, đến nay vẫn kiên cường giữ vững pháo đài Phu Lương.
Lúc này, Lạc Tấn Vân trầm giọng tấu:
“Ô Hoàn và Tiên Bi vốn định dùng kế tốc chiến tốc thắng, thần tốc tiến công phía đông, nhưng đến nay nửa năm trôi qua chỉ hạ được hai tòa thành, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bọn chúng. Liên quân này vốn không thể đánh lâu dài, mà hai nước lại mang tâm tư riêng, lúc này tất nhiên sẽ sinh ra bất hòa, nội bộ rạn nứt.
Nếu lúc này Đại Chu cùng Nam Việt có thể thành công hòa đàm, lập tức đình chiến, thì Ô Hoàn và Tiên Bi sẽ không còn mục tiêu để phối hợp, liên minh sẽ tan rã, đến khi đó tất sẽ chủ động rút lui.
Nhưng hiện giờ trong triều đối với việc hòa đàm vẫn còn tranh chấp dữ dội, Viên đại tướng quân và những người khác cực lực phản đối nghị hòa. Về phần này, kinh thành yêu cầu thần hồi triều trình bày rõ ràng.”
Triệu Ngạn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như dao.
Quả thật, ngay trước khi tấu chương thỉnh chỉ của Lạc Tấn Vân đến kinh, hắn đã sớm ra chỉ, lệnh cho Lạc Tấn Vân tạm thời hồi kinh.
Trước đây, trong trận thủ thành Lạc Tấn Vân đã bị trọng thương, triều đình lập tức điều Thạch Vinh vào thay thế nắm giữ binh quyền ở Tây Cảnh. Nhưng Thạch Vinh tính tình cuồng ngạo, vốn không cam lòng nghe lệnh một hậu bối như Lạc Tấn Vân, mà hai người lại đi theo hai đường lối hoàn toàn khác nhau trên chiến trường. Bởi thế, lần này Lạc Tấn Vân hồi kinh, Triệu Ngạn vốn đã có chủ ý, chỉ không ngờ hắn chưa đợi chỉ dụ mà đã tự mình trở về. Tuy vậy, kết quả lại đúng với điều Triệu Ngạn mong muốn.
Triệu Ngạn hừ lạnh:
“Trẫm hôm nay ghi nhớ lời ngươi nói, chờ chiến sự bình ổn, chuyện ngươi tự tiện hồi kinh, trẫm sẽ từ từ tính sổ!”
Câu này tức là tạm thời chưa truy cứu trách nhiệm.
Lạc Tấn Vân lập tức tạ ơn:
“Tạ Hoàng thượng.”
Sau đó, hắn cùng Hoàng thượng bàn bạc việc nghị hòa, nhân tiện cũng biết được tin hôm nay Bùi Tuyển đến Tiết phủ mừng hôn sự của thứ nữ Tiết Gián.
Từ sa trường trở về, trải qua hành trình dài, hắn vốn đã không còn để ý đến ngày tháng, nghĩ lại mới nhớ, đúng là năm nay muội muội Tiết Nghi Ninh muốn xuất giá.
“Y vì sao lại đến? Không sợ Nam Việt dư nghiệt nghi ngờ sao?” Lạc Tấn Vân trầm giọng hỏi.
Triệu Ngạn đáp: “Là trẫm sai nhạc phụ ngươi đưa thiệp mời cho hắn. Còn vì sao hắn đồng ý đến, nói không chừng là bởi vì… một người nào đó.”
Lạc Tấn Vân sắc mặt thoáng trầm xuống.
Hắn hiểu rất rõ người mà Hoàng thượng ám chỉ là ai, chính là thê tử của hắn, Tiết Nghi Ninh.
Hắn gấp gáp hồi kinh, quả thật vì việc nước, nhưng cũng không thể phủ nhận, một phần rất lớn là vì chuyện nhà.
Bởi vì từ khi còn ở ngoài biên cương, kinh thành đã gửi đến cho hắn một phong thư do chính Hoàng thượng bút viết, hỏi hắn có bằng lòng để nội tử họ Tiết ra mặt khuyên hàng Bùi Tuyển, hoặc chí ít khiến Bùi Tuyển nhượng bộ trong đàm phán hòa bình.
Cũng nhờ thư ấy, hắn mới biết, Hoàng thượng đã sớm biết về quan hệ giữa Tiết Nghi Ninh và Bùi Tuyển.
Mà Hoàng thượng đã tự mình viết thư như vậy, tất nhiên là rất coi trọng chuyện này, cũng cho thấy hắn Lạc Tấn Vân, chính là người Hoàng thượng đặt kỳ vọng, nên mới đem lời này báo thẳng cho hắn.
Hắn không chút do dự liền thẳng thắn phản đối.
Kinh thành còn chưa kịp hồi âm, hắn đã nhận được thư của Tiết Gián, trong thư nhắc đến việc mẫu thân hắn muốn cưới bình thê, lời lẽ uyển chuyển, nhưng rõ ràng mang theo bất mãn, rằng chuyện này có phần không nể mặt Tiết gia.
Chưa kịp hồi thư, lại nhận được thư từ mẫu thân, trong thư đầy lời chỉ trích Tiết Nghi Ninh: nói nàng làm việc chậm chạp, lời lẽ vô lễ, thậm chí còn uy hiếp nếu thật sự cưới bình thê, nàng sẽ… hòa ly.
Lúc đó, hắn vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê vì trọng thương, lại hay tin triều đình đã phái Thạch Vinh đến thay hắn đảm nhiệm chức chủ soái, hắn lập tức quyết định, bất kể thế nào cũng phải mang thương quay về kinh.
Hắn không muốn chứng kiến triều cục đi theo hướng hắn không thể khống chế.
May mắn thay, triều đình vẫn chưa để Tiết Nghi Ninh ra mặt chiêu hàng Bùi Tuyển, mẫu thân cũng không tiếp tục thúc ép chuyện cưới bình thê, còn Tiết Nghi Ninh… vẫn là Lạc phu nhân.
Nhưng Bùi Tuyển, thế mà lại tới Tiết gia mừng hỉ.
Triệu Ngạn thấy sắc mặt hắn trầm xuống, liền cười nói:
“Ngươi nếu lo lắng, bây giờ đi cũng chưa muộn.”
Lạc Tấn Vân khom người nói:
“Nếu việc hòa đàm đã tạm thời định đoạt, thần xin được lui trước.”
Triệu Ngạn hỏi lại:
“Thương thế ra sao rồi?”
Tấn Vân đáp: “Đã dưỡng gần như hoàn toàn, sinh hoạt hằng ngày không còn vướng bận gì nữa.”
Triệu Ngạn gật đầu, phất tay nói: “Đi đi.”
Lạc Tấn Vân liền lui xuống, rời khỏi Tử Thần Điện, đi thẳng về hướng ngoài cung.
Lúc này tại Tiết phủ, giờ lành đã điểm, tân nương sắp xuất giá, trong ngoài phủ đều đang bận rộn nghênh đón đoàn đón dâu.
Cứ cách một lúc lại có người hầu chạy vào báo tin: đoàn đón dâu đã ra khỏi cửa, đã đến Mậu An Phố, đã rẽ vào Bắc Hẻm… Từng bước, từng bước tiến về phía Tiết phủ.
Khách khứa đều chờ mong, bởi ai cũng muốn được nhìn ngắm đội ngũ đón dâu, muốn tận mắt thấy tân lang là người thế nào. Rất nhiều phụ nhân cũng không ngại chen chúc, kéo nhau ra tiền viện hóng chuyện.
Lạc Tấn Tuyết dắt theo Tỏa Nhi cũng thừa cơ ra trước viện, nàng muốn tranh thủ nhìn Bùi Tuyển thêm một lần.
Mắt trước mắt sau ngó khắp nơi, trong khi đó, Tỏa Nhi lại mải mê lục túi áo tìm kẹo. Hồi nãy cô cô cho cậu mấy viên, ăn không hết, cậu liền nhét vào túi áo.
Vừa mới lôi ra được một viên, vô ý làm rơi xuống đất mà chưa kịp nhặt. Ai ngờ phía sau có một tiểu đồng cũng đứng gần đó, được một bà vú dắt theo, thấy viên kẹo mừng rơi liền nhanh tay nhặt lấy.
Tỏa Nhi lúc này mới phát hiện, vội vàng giành lại:
“Là của ta! Trả ta!”
Đứa bé kia trông còn nhỏ hơn Tỏa Nhi, chừng mới bốn tuổi, thấy Tỏa Nhi quát như thế chỉ biết nắm chặt viên kẹo rồi trốn về phía sau vú nuôi, không có ý định trả lại.
Tỏa Nhi thấy vậy thì nổi đóa, lập tức xông lên đoạt lấy. Vì lớn hơn một chút, sức cũng mạnh hơn, chẳng mấy chốc đã chiếm thế thượng phong, còn đá cậu bé kia mấy cái. Đối phương đánh không lại nhưng vẫn cứng đầu giữ khư khư viên kẹo trong tay, không chịu buông.
Đúng lúc ấy, Tiết Nghi Ninh vừa ra tiền viện liền thấy một màn như vậy, vội vàng bước nhanh đến, kéo Tỏa Nhi ra, trách:
“Làm gì đấy? Sao lại đánh người?”
Bà vú của cậu bé kia lúc này cũng vừa trông thấy hai đứa trẻ tranh giành, hấp tấp bảo vệ chủ nhân nhỏ của mình. Tỏa Nhi chỉ vào viên kẹo trong tay đối phương, tức giận nói:
“Là của con!”
Nói xong liền vùng khỏi tay Tiết Nghi Ninh, lại muốn lao tới giật lại.
Tiết Nghi Ninh không ngờ nó phản ứng nhanh như vậy, vội vàng giữ chặt lấy lần nữa, nghiêm mặt nói:
“Không được làm thế! Có chuyện gì cũng phải từ từ mà nói.”
Nàng nhận ra cậu bé kia, là con của một người bà con xa, trong nhà chỉ là một viên tiểu quan thất phẩm. Còn Tỏa Nhi là người của Lạc phủ, lại là con của nhà chồng nàng, nếu bị người ta nhìn thấy hắn ương ngạnh đi cướp đồ, mặc kệ lý lẽ thế nào, mọi người tất sẽ nghĩ hắn bắt nạt đứa trẻ khác, vô giáo dưỡng, cũng sẽ cảm thấy Lạc gia và Tiết gia ỷ thế hiếp người. Bởi vậy, mặc cho Tỏa Nhi vùng vẫy đến mấy, dù nó như thể bị uất ức đến tột độ, nàng cũng không buông tay.
Không ngờ Tỏa Nhi giãy mãi không thoát, bỗng tức giận gào lớn:
“Mau buông tay! Ngươi chính là cái đồ gà mái không biết đẻ trứng, đừng có động vào ta!”
Trong sân vốn đang ồn ào, nhưng tiếng hét chói tai của đứa nhỏ như một tiếng pháo vang vọng, lập tức khiến khắp sân im bặt.
Huống hồ trước đó mọi người đều đang cười cợt xem trò trẻ con đánh nhau, nên sớm đã chú ý đến phía này, lời nói của Tỏa Nhi vừa thốt ra, tức khắc làm không khí đông cứng lại.
Tiết Nghi Ninh sững người buông tay, trơ mắt nhìn Tỏa Nhi nhào tới giằng lại viên kẹo trong tay tiểu đồng kia.
Bà vú thấy đứa bé mình trông nom khóc òa lên, lại liếc nhìn Tiết Nghi Ninh, đảo mắt nhìn quanh những người đang đứng xem náo nhiệt, nhất thời cũng không biết phải xử trí ra sao, đành ôm lấy đứa trẻ, vội vã xoay người tìm chủ nhân của mình.
Lạc Tấn Tuyết lập tức tiến đến, nhẹ giọng trách Tỏa Nhi mấy câu.
Mặt Tiết Nghi Ninh nóng bừng, như thể ánh mắt mọi người đều dồn cả vào nàng, nàng không biết phải làm thế nào cho phải, đang muốn xoay người rút về hậu viện thì bên khóe mắt bỗng thoáng qua một bóng trắng, nàng ngẩng lên, liền thấy Bùi Tuyển vẫn đứng yên nơi đó, không rời mắt nhìn nàng.
Nàng như bị rút cạn sức lực, xấu hổ đến không còn mặt mũi nào, cúi gằm đầu, chẳng buồn vớt vát gì nữa, chỉ quay người chạy trối chết về hậu viện.
Ở kinh thành, chuyện Lạc gia muốn cưới bình thê vốn đã sớm truyền tai mọi người.
Giờ lại thêm chuyện hôm nay, lời Tỏa Nhi vô ý buột miệng kia, ai nấy càng thêm đoán được phần nào nội tình.
Một đứa trẻ sao có thể buột miệng nói ra những lời như vậy? Rõ ràng là nghe người lớn nói. Là mẫu thân của nó, hay là tổ mẫu của nó? Dù là ai thì cũng đều là người nhà Lạc gia.
Cũng may, không bao lâu sau, kiệu hoa đón dâu đã đến.
Hôn lễ ở kinh thành, khi rước dâu vào cửa có vô số lễ nghi phức tạp: rải kẹo mừng, phát tiền hoa hồng, còn có đối thơ đối liễn… Tất cả đều là lúc hôn lễ náo nhiệt nhất. Khách khứa đợi nửa ngày rốt cuộc cũng ùa tới xem náo nhiệt, ngay cả vú già và nha hoàn trong phủ cũng tạm gác lại công việc, chen nhau đến tiền viện xem cho bằng được.
Hậu viện lập tức trở nên yên ắng lạ thường.
Lẽ ra Tiết Nghi Ninh phải đến khuê phòng đưa tiễn muội muội lần cuối, nhưng nàng không đi nữa.
Hiện tại tựa như ai cũng mải mê vui vẻ náo nhiệt, đã quên chuyện vừa rồi, nhưng chỉ cần hôm nay trôi qua, điều khiến người ta nhớ mãi không quên sẽ không phải là hôn sự, mà chính là sự nhục nhã kia.
Nàng và Lạc Tấn Vân hòa ly, tựa hồ đã là chuyện không thể vãn hồi.
Mệt mỏi lê bước về hậu viện, dưới tán ngọc lan, nàng trông thấy giá đu dây từng do chính tay mình buộc lên.
Khi đó, nàng còn lo sợ mình buộc dây không đủ chắc, phải đi gọi ca ca đến giúp.
Khi đó, vô ưu vô lo, mối bận tâm lớn nhất chỉ là người trong lòng có thích mình hay không.
Còn bây giờ, nàng đã không còn tâm tình ngồi lên chiếc xích đu ấy, càng không thể cười nổi khi đung đưa giữa trời xanh.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng gọi khe khẽ vang lên phía sau:
“A Ninh.”
Tiếng gọi ấy khiến nàng giật mình, đột ngột quay đầu lại, thì thấy Bùi Tuyển.
Chỉ nhìn y một cái, nước mắt nàng đã không thể kìm được mà tuôn rơi.
Bùi Tuyển chậm rãi bước tới, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng.
Nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày hai người còn có thể đứng đối diện nhau gần đến vậy. Cũng chưa từng nghĩ, nếu gặp lại, y sẽ nói gì.
Những giọt lệ nóng hổi rơi từ khóe mắt, nàng không sao mở miệng nổi.
Bùi Tuyển cũng nhìn nàng, chẳng nói lời nào.
Rồi không hề báo trước, y đột nhiên đưa tay ra, một tay ôm nàng vào lòng.
....…
Khi Lạc Tấn Vân đến Tiết phủ, Tiết gia đang cùng Kỷ gia đối câu đối, không khí sôi nổi tưng bừng.
Tiết gia vốn là dòng dõi thư hương, trong tộc có không ít cao thủ đối thơ đối câu, Kỷ gia cũng chẳng kém cạnh, lần này đến đón dâu đã chuẩn bị từ trước, mang theo không ít nhân tài văn bút. Hai bên ngươi ra câu, ta ứng đối, lời hay ý đẹp, cao thấp khó phân, khiến người xem tán thưởng không thôi.
Lạc Tấn Vân mới hồi kinh, vừa rời cung đã thay một thân thường phục, không để ai để ý đến, cũng không muốn quấy rầy không khí náo nhiệt trước mắt, liền lặng lẽ đi thẳng vào trong viện.
Cổng viện lúc này tụ tập rất nhiều người, các nha hoàn không tiện chen ra ngoài, đành đứng ở bậc thềm ngóng nhìn về phía tiền viện.
Ánh mắt hắn lướt qua một vòng, không thấy bóng dáng Tiết Nghi Ninh. Nghĩ nàng hẳn đang ở hậu viện cùng muội muội chuẩn bị hỉ sự, hắn đang định tìm người hỏi thăm, lại đúng lúc bắt gặp Lạc Tấn Tuyết.
Lạc Tấn Tuyết vốn là người ưa náo nhiệt, vậy mà lúc này lại không buồn xem gì, chỉ đứng một bên dạy dỗ Tỏa Nhi.
Tỏa Nhi tỏ vẻ không phục, mặt mày cau có, thỉnh thoảng còn cãi lại.
Lạc Tấn Vân bước tới, gọi: “Tấn Tuyết.”
Lạc Tấn Tuyết quay đầu thấy huynh trưởng, thoáng sững người, mừng rỡ reo lên: “Đại ca, sao huynh đã về rồi?”
“Đại bá!” Tỏa Nhi cũng vui mừng nhào tới ôm lấy hắn.
Trên người hắn vẫn còn thương tích, bị va vào liền khẽ nhíu mày, cố nén cơn đau, sau đó xoa đầu Tỏa Nhi, quay sang hỏi Lạc Tấn Tuyết: “Tẩu tẩu muội đâu? Giờ là lúc nào rồi mà còn ở đây rầy la trẻ con?”
Lạc Tấn Tuyết sốt sắng kể lại chuyện vừa xảy ra:
“… Muội dám chắc lúc ấy ai cũng nghe thấy. Câu nói kia không cần hỏi cũng biết là nhị tẩu thường nói ở nhà, bị nó học theo. Việc này truyền ra ngoài thì người ta sẽ bàn tán thế nào về đại tẩu, bàn tán ra sao về Lạc gia chúng ta? Mẫu thân với nhị tẩu quá chiều chuộng nó, muội nói mấy câu mà nó còn hậm hực không vui!”
Lạc Tấn Vân mặt càng lúc càng lạnh, môi mím chặt, chỉ im lặng nhìn Tỏa Nhi, không thốt nên lời.
Tỏa Nhi đúng là được dạy dỗ có phần kém cỏi, nhưng thằng bé là do em dâu Hoàng thị nuôi dạy, hắn chỉ là đại bá, cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Ban đầu chỉ nghĩ thằng bé nghịch ngợm chút ít, tính khí có phần bướng bỉnh, mạnh mẽ.
Nào ngờ lại hỗn xược đến mức này.
Càng không ngờ, sau lưng Hoàng thị lại dám hạ thấp Nghi Ninh đến vậy.
Tỏa Nhi bị sắc mặt hắn dọa sợ, lập tức buông tay, rụt đầu co người đứng sang một bên.
Hồi lâu sau, Lạc Tấn Vân mới mở miệng hỏi: “Nàng đâu?”
Lạc Tấn Tuyết biết hắn hỏi ai, bèn lắc đầu nói: “Tẩu tẩu bị câu nói kia làm tổn thương, liền tự mình đi vào hậu viện. Lúc ấy Tỏa Nhi vẫn còn đang quậy, muội phải kéo nó lại, còn phải thay nó xin lỗi, không rõ tẩu tẩu đã đi đâu rồi.”
Lạc Tấn Vân không nói lời nào, lập tức sải bước đi vào trong.
Lạc Tấn Tuyết vừa lo vừa giận, giao Tỏa Nhi cho bà vú rồi vội vã đuổi theo.
Lạc Tấn Vân đi nhanh hơn nàng, phần lớn người đều tụ tập ở khuê phòng của tân nương, những chỗ khác hầu như vắng vẻ. Hắn đang định tìm người hỏi thăm, lại vô tình liếc thấy mấy cây ngọc lan quen thuộc nơi xa.
Chẳng phải chính là mấy gốc ngọc lan từng xuất hiện trong bức họa của Bùi Tuyển sao?
Hắn dừng lại thật lâu trước cảnh ấy, không tự chủ bước về phía đó.
Vừa đến gần mấy gốc ngọc lan, liền thấy bóng dáng Tiết Nghi Ninh.
Và cả Bùi Tuyển.
Lạc Tấn Tuyết vừa đuổi đến phía sau, còn đang thắc mắc vì sao đại ca dừng lại, liền theo ánh mắt hắn nhìn qua, lập tức trông thấy dưới tán ngọc lan, có hai người đang ôm chặt lấy nhau.