Tiết Nghi Ninh bị hắn mắng đến bật khóc, gần như cắn rách môi dưới. Chính cơn đau khiến nàng chợt tỉnh táo lại, ý thức được một điều.
Từ đầu nàng đã đoán, Lạc Tấn Vân là cố ý muốn đám sơn phỉ tin rằng phu thê bọn họ bất hòa.
Kế sách ấy ban nãy bị đại đương gia nhìn thấu rất nhanh. Nhưng giờ thì sao?
Phải chăng… hắn vẫn đang tiếp tục diễn theo mưu kế ban đầu?
Nàng biết trong lòng hắn có bất mãn với mình, nhưng từ trước tới nay chưa từng buông lời cay nghiệt đến thế.
Vậy nên… nàng có nên phối hợp, xé rách lớp vỏ ngoài kia, cãi lại hắn một phen?
Nước mắt vẫn rưng, nhưng giọng nàng đã mang theo tức giận:
Tiết Nghi Ninh đáp: “Phụ thân ta là kẻ phản bội, nhưng chẳng phải ngươi cũng vì cái gọi là danh tiếng của Tiết gia mà cưới ta sao? Ngươi thì cao thượng được bao nhiêu chứ?”
“Cô…” Lạc Tấn Vân quả thật bị chọc giận, bật cười lạnh lùng:
“Cuối cùng cũng chịu nói thật lòng? Cô nghĩ nếu không có ta, nhà cô có thể có hôm nay? Cô nghĩ muội muội cô có thể gả vào Kỷ gia sao?"
Tiết Nghi Ninh nghẹn lời một hồi, sau đó mới nghẹn ngào nói:
“Cho nên ta mới ở Lạc phủ chịu đựng. Chịu đựng ngươi, chịu đựng mẹ ngươi, chịu đựng cả em dâu ngươi. Giữa ta và ngươi chỉ là theo nhu cầu mà sống. Ta vốn dĩ muốn đi, chẳng phải chính ngươi cứ nhất quyết giữ ta lại sao?”
“Đúng vậy, là ta giữ cô lại!” Lạc Tấn Vân tức giận thật sự, nghiến răng nói: “Chỉ vì cô không thể sinh con, mà ta vừa khéo cần người như thế thôi.”
Nói xong, hắn hạ giọng khinh bỉ:
“Thực ra ta chẳng thèm quan tâm cô nghĩ đến ai, thương ai, bởi vì ta chán ghét cô. Cô thích thơ phú, tranh họa, cái đàn cầm nát ấy, cái bộ dáng làm bộ làm tịch kia, ta nhìn đến chán ngấy. Ngay cả chuyện giường chiếu với cô, cũng cứng nhắc như cá chết, chẳng bằng ở ngoài tìm một kỹ nữ còn thú vị hơn nhiều.”
Tiết Nghi Ninh rốt cuộc không chịu nổi. Bị hắn sỉ nhục đến mức nước mắt tuôn trào như suối, nàng phẫn nộ lau mặt, gằn từng chữ:
“Đúng, ta nghĩ đến huynh ấy! Nếu không, ta sợ mình đã nôn mửa rồi! Ta ghê tởm ngươi chạm vào ta, ghê tởm mùi mồ hôi của ngươi, mùi rượu, cả mùi son phấn lưu lại trên người ngươi. Ngươi vừa từ thanh lâu trở về đã tìm đến ta cầu hoan, ngươi khiến ta cảm thấy dơ bẩn, buồn nôn!”
“Tiện nhân.” Hắn gằn từng tiếng, đôi mắt đỏ ngầu, đột ngột bước tới. Một cú đá vào chân sau khiến nàng ngã sấp xuống đất. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã giáng mạnh một chân lên cổ nàng.
Với sức lực của hắn, chỉ một khắc thôi là đủ nghiền nát xương cổ nàng.
Tiết Nghi Ninh tưởng rằng mình thật sự sẽ chết ngay lúc ấy.
Nhưng đúng lúc đó, đại đương gia vung tay, ném chén rượu trên bàn về phía hắn. Lạc Tấn Vân buộc phải né sang bên, bước chân dịch chuyển.
Sau đó, hắn liền bị đám sơn phỉ bên cạnh áp chế.
Hai tay bị trói ngoặt ra sau lưng, hắn không còn cách nào phản kháng.
Đại đương gia nhanh chóng bước tới, đỡ lấy Tiết Nghi Ninh đang nằm sõng soài trên đất. Nàng bị dẫm vào cổ vừa rồi, giờ vẫn chưa đứng vững, thân thể run rẩy, cơ hồ muốn cuộn mình lại một chỗ. Nàng siết cổ mình, đau đến nghẹn ngào bật khóc, sắc mặt trắng bệch.
Đại đương gia nhìn Lạc Tấn Vân, trầm giọng ra lệnh:
“Trói luôn chân hắn lại, thêm người canh giữ, nửa bước cũng không rời!”
Sơn phỉ lĩnh mệnh: “Rõ!”
Lạc Tấn Vân vẫn còn giận dữ trừng mắt nhìn nàng.
Giây phút ấy, nàng đã không thể phân rõ, tất cả chỉ là kế mưu của hắn… hay là thật tâm hắn đã giận đến nỗi muốn ra tay giết mình.
Có lẽ, là thật.
Có lẽ, hắn thực sự phẫn nộ, thực sự đã muốn kết liễu nàng.
“Phu nhân trước cứ đến phòng nghỉ ngơi một lát.” Đại đương gia nói, rồi ra hiệu cho thuộc hạ đưa nàng rời đi.
Nàng bị đưa tới một gian phòng, sau khi sơn phỉ đưa nàng vào trong thì đóng cửa lại, chỉ khóa trái bên ngoài, không để ai canh giữ.
Những lời nàng vừa thốt ra, quả thực có phần là sự thật. Tỉ như, nàng thật sự không thích hắn mang theo mồ hôi chưa tắm mà bước lên giường, cũng không thích mùi phấn son kỹ viện còn vương lại trên người hắn khi tìm đến nàng đòi hoan lạc. Nhưng ngoài những điều ấy, phần nhiều đều là những lời nói trong cơn giận.
Nàng không ngờ, hắn lại có thể phủ nhận nàng từ đầu đến chân, thậm chí đem nàng ra so sánh với kỹ nữ thanh lâu.
Dù là với tư cách làm thê tử, hay chỉ đơn thuần là một nữ nhân, thì chút tôn nghiêm còn lại của nàng, cũng đã bị chà đạp đến chẳng còn gì. Hóa ra, giữa họ, từ đầu đến cuối, ngay cả một chút tình nghĩa phu thê cũng không có.
Mặt trời lặn về Tây, bóng đêm dần phủ xuống.
Bên ngoài, tiếng hò hét uống rượu dần im bặt. Trong phòng tối om, đến bàn tay đưa ra cũng chẳng thấy rõ.
Không biết đã qua bao lâu, cửa bỗng mở ra. Có người cầm đèn dầu bước vào, ánh sáng mờ nhạt lay động theo gió, soi lên bóng dáng chậm rãi tiến đến gần nàng.
Tiết Nghi Ninh nhìn về phía cửa, thấy đại đương gia và một tên sơn phỉ bước vào. Đại đương gia khẽ ra hiệu, tên sơn phỉ liền đặt đèn dầu vào tay hắn rồi lui ra ngoài. Đại đương gia bước đến gần, đặt đèn lên bàn cạnh giường.
Trong căn phòng tối tăm, Tiết Nghi Ninh cảm thấy không an tâm, vội vàng từ mép giường lùi lại một góc, hoảng hốt và cố gắng giữ khoảng cách với đại đương gia.
Đại đương gia nhìn thấy vậy, giọng điệu ôn hòa: “Phu nhân đừng lo lắng, ta không có ý định làm phu nhân khó chịu, chỉ là nghe nói phu nhân ngồi khóc lâu trên giường, cho nên đến thăm.”
Tiết Nghi Ninh khẽ lau nước mắt, không đáp lời.
Đại đương gia lại hỏi: “Phu nhân có nhắc đến Bùi Tuyển, phải không? Chắc là nhắc đến Bùi Chiêu Ngọc, thế tử của Bình Nam vương?”
Tiết Nghi Ninh khẽ gật đầu.
Lúc này nàng chợt nhận ra: trời đã tối từ lâu, nhưng nàng vẫn chưa bị đem ra chém đầu. Ngược lại, khi Lạc Tấn Vân ra tay với nàng, chính là vị đại đương gia này đã ngăn lại.
Vì sao lại như vậy? Là bởi vì... Bùi Tuyển?
Đúng lúc ấy, đại đương gia lại hỏi:
“Phu nhân và Bùi Chiêu Ngọc có quan hệ gì?”
Chuyện giữa nàng và Bùi Tuyển, vừa rồi khi tranh cãi với Lạc Tấn Vân cũng đã bị nói ra không ít. Lúc này bị hỏi thẳng, Tiết Nghi Ninh cũng không giấu giếm, thành thật đáp:
“Trước khi tiền triều diệt vong, ta và Bùi thế tử tâm đầu ý hợp, muốn bên nhau dài lâu. Sau nước mất nhà tan, Bình Nam vương tử trận, thế tử chạy về phương Nam. Phụ thân ta lại quy thuận Đại Chu. Không còn lựa chọn nào khác, ta gả cho Lạc Tấn Vân.”
Đại đương gia nghe vậy thì thở dài:
“Thì ra là thế. Phu nhân xuất thân danh môn, lại đoan trang tài mạo. Ấy vậy mà rơi vào tay một kẻ không có mắt như Lạc Tấn Vân, còn bị đem ra so với kỹ nữ phong trần... thật là đáng tiếc, đáng hận.”
Đại đương gia nói xong, từ trong ngực rút ra một chiếc khăn tay, đưa về phía nàng.
Thấy khăn tay ấy, Tiết Nghi Ninh theo bản năng lui một bước, không muốn nhận lấy. Nhưng cũng đúng lúc đó, nàng chợt nhận ra điều gì.
Một nam nhân đưa khăn tay cho nữ nhân, đó là hành động mang đầy ẩn ý ái muội.
Huống chi, giờ đang đêm khuya, hắn lại tự mình vào phòng thăm hỏi, an ủi nàng, hết thảy đều chẳng giống như chỉ vì khách sáo hay quan tâm thường tình.
Nếu hắn chỉ muốn nhục dục, thì lúc này nàng đã ở trong tay hắn, chẳng có sức phản kháng, hắn hoàn toàn có thể tùy ý làm càn.
Nếu hắn chỉ muốn dò xét tin tức về Bùi Tuyển, càng không cần phải làm ra vẻ săn sóc như thế.
Mà cách hắn đối đãi nàng, lại càng giống một nam nhân đang lấy lòng nữ nhân, muốn đoạt được, không chỉ là thân, mà là tâm.
Chẳng lẽ... hắn coi trọng nàng?
Nhưng nàng thì có gì đáng để hắn động tâm?
Đúng vậy… Hắn thích nghe đàn, lời ăn tiếng nói cũng không giống hạng quân sĩ thô lỗ thường thấy, trái lại khiêm tốn, lễ độ. Trong đại đường nghị sự của hắn, treo một chữ “Hi” bằng lối bút cứng cáp, khí phách, trước cửa còn treo một đôi câu đối: “Tay giơ dậy gió cuốn mây, Mắt liếc trăm dân hiện bóng.”(*) Sơn trại này không có quân sư, người có thể viết ra những lời ấy, khả năng lớn nhất, chính là bản thân đại đương gia.
(*) Câu này dùng để ca tụng một bậc anh hùng có khí thế và lòng ôm trọn thiên hạ, ra tay là có thể thay đổi cục diện, ánh mắt là thấu hiểu nỗi khổ trăm họ.
Lại thêm, hắn vậy mà mang theo khăn tay trên người.
Loại chú trọng tiểu tiết này, không giống kiểu người thô hào xuất thân võ tướng, mà giống với những người như Bùi Tuyển, như huynh trưởng nàng, con cháu thế gia, hoặc kẻ xuất thân nho học. Như Lạc Tấn Vân? Chưa bao giờ như thế.
Cho nên, hắn rất có thể vốn là một kẻ xuất thân nho tướng. Những điều Lạc Tấn Vân từng nói là chán ghét ở nàng, thì với hắn, lại vừa vặn là điều vừa mắt.
Lúc này nàng mới dần hiểu ra, rốt cuộc toan tính thật sự của Lạc Tấn Vân là gì.
Từ lúc bắt nàng tự khai thân phận, hắn đã nhìn ra người kia là kẻ yêu thích thi thư, trọng phong nhã, chuộng cốt khí. Hắn muốn để người kia sinh lòng coi trọng nàng, mà một khi đã có coi trọng, tự nhiên sẽ không dễ gì ra tay sát hại.
Vì thế mới có chuyện đối phương dò hỏi xuất thân, biết nàng là hậu nhân Tiết phủ, lại để nàng đánh đàn. Nàng đã sớm cảm thấy, ánh mắt người nọ nhìn mình có phần khác lạ.
Lạc Tấn Vân mắng nhiếc khiến nàng suýt quên, nàng vốn không phải người tầm thường. Nàng có dung mạo, có tài nghệ, cầm trong tay là Minh Ngọc danh cầm, thiên hạ ít ai sánh kịp.
Tuy đã gả chồng ba năm, nàng vẫn có thể khiến một người đàn ông xiêu lòng.
Đến cả cú giẫm kia, có lẽ cũng không phải thực lòng giận dữ, mà là muốn nàng khóc. Một nữ nhân, lộ ra được dáng vẻ yếu mềm nhất, rất dễ khiến nam nhân sinh lòng thương xót.
Lúc ấy, cho dù nàng có đánh đàn, đại đương gia vẫn một lòng muốn giết.
Nhưng khi thấy nàng bị Lạc Tấn Vân sỉ nhục, tận mắt chứng kiến Lạc Tấn Vân ra tay độc ác với nàng, hắn liền thay đổi thái độ.
Hiểu rõ điều đó rồi, nàng lập tức nhận ra, lúc này bản thân cần phải tiếp tục khiến đại đương gia động lòng, khiến hắn kiên định ý nghĩ giữ lại nàng. Thế nhưng, nếu làm quá sẽ lộ, nàng lại không khỏi có phần căng thẳng.
Dẫu vậy, nàng vốn là người đoan trang, cũng chẳng cần phải cố sức diễn trò. Quả nhiên, thấy nàng lùi lại tránh né, đại đương gia liền dịu giọng nói thêm:
“Phu nhân không cần lo sợ, ta chỉ là thương tiếc phu nhân cảnh ngộ éo le, tuyệt không có ý gì khác.”
Tiết Nghi Ninh khẽ đáp:
“Tạ ơn đại đương gia.”
Dứt lời, nàng do dự giây lát, rồi nhẹ nhàng nhận lấy chiếc khăn tay, vừa lau nước mắt, vừa nức nở.
Chờ đến khi tâm trí hơi bình ổn, nàng mới cất lời:
“Ta là bị phụ thân bức ép mà gả cho hắn, nhưng thành thân đã ba năm, một lòng hầu hạ mẹ chồng, thu xếp hậu viện, đối với hắn cũng luôn nhẫn nhịn thuận theo, tự xét bản thân sạch trong, chưa từng có một chút bất trung.”
“Hắn chẳng hề thông cảm cho ta lấy một câu. Mới tân hôn đã xuất chinh, ra biên quan hơn một năm không tin tức, trở về lại mang theo thiếp thất, khiến ta thành trò cười cho người khắp trong ngoài phủ. Mỗi ngày ra ngoài cùng bạn bè quân doanh uống rượu, lui tới thanh lâu, nửa đêm mới trở về. Mẹ chồng lại trách ngược ta không biết quản chồng, suốt ngày lời ra tiếng vào, trong nhà thấy hắn đối xử với ta như thế, cũng chẳng ai còn kính trọng. Ngay cả đứa cháu trai năm tuổi cũng dám công khai nhục mạ ta trước mặt mọi người…”
“Lần này rời kinh, hắn còn muốn cưới thanh mai trúc mã làm bình thê. Ta thật không biết trong mắt hắn, ta còn là gì…”
Nói tới đây, nàng lại bật khóc. Đại đương gia đưa tay nhẹ vuốt lưng nàng, an ủi.
Tiết Nghi Ninh khẽ run lên, lập tức dịch người về sau một bước, vẻ đáng thương mà dè chừng nhìn hắn.
Đại đương gia lập tức thu tay lại, ôn tồn nói:
“Ta biết phu nhân là người thủ tiết, tuyệt không dám mạo phạm. Chỉ là thấy phu nhân đau lòng như thế, nhất thời không nén được xót thương.”
Tiết Nghi Ninh lúc này mới cúi đầu, lệ vẫn rơi không ngớt.
Đại đương gia khẽ khuyên:
“Ta thực lòng ngưỡng mộ phu nhân, nhưng thân là nghịch tặc, sớm muộn cũng không sống được bao lâu. Không muốn làm phu nhân chịu uất ức. Sáng mai ta sẽ xử tử Lạc Tấn Vân, coi như trút giận thay phu nhân. Còn phu nhân, ta sẽ thả người rời núi. Đợi được người cứu rồi trở về kinh, vẫn có thể tìm một người đáng để gắn bó trọn đời.”
Tiết Nghi Ninh trong lòng chấn động, biết rằng ít nhất mạng mình đã được bảo toàn.
Nhưng còn Lạc Tấn Vân thì sao?
Nàng nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi:
“Đại đương gia thật sự muốn thả ta?”
Đại đương gia gật đầu, đáp:
“Phu nhân là hậu nhân của Tiết công, lại tài hoa, gả cho Lạc Tấn Vân cũng là do thời thế ép buộc. Nếu vì hắn mà mất mạng, chẳng phải quá đỗi đáng tiếc.”
Nàng nắm chặt tay áo, ngẩng đầu, run giọng hỏi:
“Vì sao đại đương gia phải giết Lạc Tấn Vân?”
Không ngờ đại đương gia không trả lời ngay, mà nhìn thẳng nàng, hỏi ngược lại:
“Phu nhano còn chưa thể buông bỏ hắn sao?”
Tiết Nghi Ninh biết mình không giỏi giấu giếm, cũng chẳng phải người quen ứng biến. Nàng trầm ngâm một lát rồi mới đáp chậm rãi:
“Tuy hắn đối với ta không có tình nghĩa, nhưng dù sao cũng là phu quân trên danh nghĩa…”
Đại đương gia nhẹ gật đầu, chắc nịch:
“Ta biết phu nhân là người trọng nghĩa, nhưng Lạc Tấn Vân lần này không thể không chết. Chuyện khác, phu nhân cũng đừng hỏi thêm.”
Nàng không ngờ đến lúc này mà hắn vẫn kín đáo, chẳng hé lộ nửa lời.
Nàng không biết nên làm gì để cứu Lạc Tấn Vân, cũng không dám hỏi thêm, chỉ có thể tiếp tục rơi nước mắt, nức nở không thôi.
Đại đương gia thấy nàng khóc không ngừng, chỉ nghĩ nàng đang vì Lạc Tấn Vân mà đau lòng, liền dịu giọng an ủi:
“Thiên hạ nam nhi tốt còn biết bao nhiêu, phu nhân hà tất vì một kẻ bạc tình mà thương tâm đến thế?”
Tiết Nghi Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
“Kinh thành ngày trước, văn sĩ tụ hội, ta đánh đàn, không thiếu người khen ngợi. Nhưng thời thế đổi thay, đến cả người như Lạc Tấn Vân cũng đã là anh kiệt kinh thành, mà danh cầm ‘Minh Ngọc’ của ta, không mấy ai biết, huống hồ là nghe qua khúc ta đàn.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp:
“Người như đại đương gia, có thể nhận ra khúc cầm và cả cây đàn trong tay ta, ba năm nay cũng chưa từng gặp. Lạc Tấn Vân thì càng chán ghét, ta ở trước mặt hắn không dám đàn một tiếng.”
Lời nàng khiến đại đương gia xúc động, không biết nghĩ đến điều gì, giọng trầm xuống như mang theo uất hận:
“Ta họ Lục, từng là một nhà ba kiệt. Văn lo việc nước, võ giữ sơn hà, năm ấy ai ai chẳng tán thưởng? Vậy mà cuối cùng cửa nát nhà tan, chỉ còn ta, một kẻ vô dụng, phải vào rừng làm giặc.”
Tiết Nghi Ninh nghe xong, nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi hỏi:
“Đại đương gia nói mình họ Lục… Chẳng lẽ là hậu nhân của Cô Tô Lục thị, dòng dõi Trạch hầu, người từng gác bút theo việc binh?”
Đại đương gia ánh mắt sáng lên, hỏi: “Phu nhân cũng biết Thừa Trạch hầu?”
Tiết Nghi Ninh như vậy liền khẳng định thân phận của hắn, đáp:
“Đương nhiên biết. Khi còn tại thế, tổ phụ ta từng nhiều lần nhắc đến cùng ta và huynh trưởng. Thừa Trạch hầu vốn là Bí thư lang triều Đại Càng, học vấn uyên bác, sách chất đầy năm xe, nhưng không cam làm bút nô trong chốn quan trường, từng từ bỏ văn nghiệp, tòng quân chinh chiến nơi Bắc Địch, mười bảy lần ra trận, lập công hiển hách, được phong tước Thừa Trạch hầu.
Hầu gia có ba con trai. Trưởng tử đi theo đường văn, nhưng lại tinh thông đao pháp, thứ tử và tam tử theo đường võ, lại giỏi cầm kỳ thư họa, trong kinh từng ca ngợi là vị tướng nho nhã hiếm có. Xét theo tuổi của tướng quân, hẳn là hàng cháu, không biết thuộc chi thứ nào?”
Nàng đã không còn gọi hắn là “Đại đương gia”, mà gọi là “Tướng quân”, bởi nàng đã đoán được hắn xuất thân từ danh môn vọng tộc, vừa có văn tài vừa có võ lược, nay vào rừng làm phỉ chẳng qua là bất đắc dĩ. Với người như vậy, hắn nhất định thích người khác gọi mình là “Tướng quân”, hơn là “đại đương gia”.
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Không ngờ phu nhân còn trẻ tuổi, lại tường tận về Lục gia ta đến vậy.”
Hắn thoáng buồn bã: “Ta chính là con trai thứ của Thừa Trạch hầu, cũng là trưởng tôn của Lục gia tên là Lục Thế Xung.”
Tiết Nghi Ninh tuy không quen biết hắn, nhưng có thể đoán được: nếu hắn muốn giết Lạc Tấn Vân, tất phải từng giao chiến cùng hắn trong trận bình định năm xưa. Nàng liền nói:
“Tướng quân vì bảo vệ sơn hà Đại Càng mà khổ chiến nhiều năm, không ngờ trời xanh vô tình, cuối cùng lại phải chịu kết cục như thế.”
Lục Thế Xung lộ vẻ xúc động, nói:
“Năm ấy chiến bại, ta đem tàn quân chạy vào rừng sâu, vốn định hợp binh với đại quân Ung Châu để phản kích. Nào ngờ họ kia Thiệu lại đầu hàng giặc, U Châu thất thủ. Ta nhất thời… rốt cuộc không còn nơi để về. Đường đường là hậu nhân Lục gia, lại phải làm thảo khấu giữa chốn lâm sơn, thật là ô nhục!”