Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình

Chương 96



Lạc Tấn Vân mở miệng, giống như muốn dùng chính lời nói của mình nói cho nàng biết, Bùi Tuyển là thật sự đã ch·ết. Không phải mộng, không phải ảo giác, chính là sự thật.

Một nỗi bi thống lớn như triều dâng từ trong tim tràn ra, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người không còn sức chống đỡ.

Tiết Nghi Ninh rốt cuộc vẫn không khóc nổi nữa, thân thể mềm nhũn đổ xuống đất, Lạc Tấn Vân hoảng hốt đỡ lấy, vừa chạm đến liền phát hiện nàng đã ngất, lập tức ôm nàng lên, truyền người gọi xe ngựa.

Hộ vệ phóng ngựa như bay. Trong xe, hắn ôm nàng vào lòng, cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, siết chặt lấy.

Hắn từng nhiều lần hy vọng Bùi Tuyển có thể vĩnh viễn biến mất khỏi lòng nàng, nhưng chưa bao giờ thật sự mong y phải ch·ết. Huống hồ lại là cái ch·ết bất ngờ như thế.

Nàng sẽ mãi mãi thống khổ, mãi mãi khắc ghi.

Người sống, làm sao có thể tranh với người đã ch·ết?

Có lẽ cả đời này, nàng cũng không quên được Bùi Tuyển.

Nhưng Bùi Tuyển đã ch·ết.

Còn hắn, vẫn còn sống.

Chỉ như vậy, đã là một loại thắng lợi.

Hắn còn cơ hội, còn Bùi Tuyển thì không.

Hắn muốn đưa nàng thoát khỏi mọi đau thương, cùng nàng đi tiếp những năm tháng về sau, sinh con đẻ cái, cùng nhau sẻ chia hoạn nạn, rồi đến một ngày, tình yêu thưở ban đầu sẽ dần lặng lẽ hoá thành sự gắn bó suốt đời, người trước mắt trở thành người trong lòng, chẳng thể rời xa.

Về đến phủ, Tiết Nghi Ninh tỉnh lại.

Nàng không nói một lời, chỉ nằm lặng lẽ trên giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Khóc đến khi cạn nước mắt, nàng chẳng thể khóc nổi nữa, nhưng vẫn không mở miệng, không động đũa. Người vốn ưa sạch sẽ, vậy mà cứ nắm chặt trong tay miếng ngọc bội dính máu, chẳng chịu buông.

Yến Nhi lo lắng đến mức chỉ biết đứng bên giường bất lực, không biết phải làm sao mới phải.

Lạc Tấn Vân đến, dặn nàng:

“Nàng không chịu ăn thì thôi, nhưng phải có người canh chừng bên cạnh. Nếu mệt thì tìm người thay ca, không được rời khỏi nàng dù chỉ một khắc.”

Yến Nhi gật đầu: “Vâng nô tỳ đã rõ.”

Lạc Tấn Vân nghiêng người khẽ nói bên tai Tiết Nghi Ninh:

“Ta phải đến Tây Khương vương phủ một chuyến, chờ ta trở lại.”

Nói rồi, hắn đứng dậy, rời đi.

Hai canh giờ sau, trời đã khuya, hắn vội vã trở về. Bên giường vẫn là Yến Nhi canh giữ, nàng nói:

“Phu nhân vẫn không nói một câu, cũng không ăn lấy một miếng.”

Lạc Tấn Vân ngồi xuống bên giường, nhìn nàng mở mắt, lại như chẳng thấy gì. Ánh mắt rỗng tuếch, không tiêu cự, trống rỗng như thể hồn vía đã bay đi.

Hắn nhẹ giọng nói với nàng: “Trần Thiếu Dương đã đền tội, Trần Phượng Chi may mắn thoát ch·ết, trước kia bị giam giữ, nay đã được cứu ra rồi. Nữ quan bên cạnh nàng ta Phong Nhàn, còn nhờ ta thay nàng ấy chuyển lời cảm tạ đến nàng. Nàng ấy còn hỏi, liệu ngày sau có thể có dịp tận mắt nhìn thấy Minh Ngọc, cùng nàng luận bàn cầm kỹ hay không?”

Tiết Nghi Ninh chỉ im lặng, không đáp lại một lời nào.

Hắn dừng lại giây lát, rồi lại tiếp tục: “Sáng mai, ta phải trở lại quân doanh. Nhưng nàng cứ thế này, thật sự khiến ta không an lòng. Ngày mai, ta sẽ đưa nàng cùng đi với ta.”

Nghe lời ấy, rốt cuộc Tiết Nghi Ninh cũng có chút phản ứng, chậm rãi quay sang, lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn nói: “Nàng có thể tận mắt chứng kiến binh sĩ của chúng ta đoạt lại thành Phu Lương, một phần là nhờ công lao của nàng.”

Nhưng nàng vẫn không nói gì.

Dường như lại nghĩ tới Bùi Tuyển, nàng nhắm mắt, nước mắt từ khóe mi chậm rãi rơi xuống.

Đêm hôm đó, Lạc Tấn Vân ngủ tạm trên chiếc sập trong phòng nàng. Sáng hôm sau, trời còn chưa hửng, hắn đã chuẩn bị lên đường trở về quân doanh.

Chuyến này chỉ mang theo duy nhất Yến Nhi, để nàng hầu hạ bên cạnh Tiết Nghi Ninh, cả hai cùng ngồi trong một xe ngựa, lặng lẽ rời khỏi thành.

Ra khỏi Lương Châu thành, thẳng hướng Tây mà đi, dọc đường nhà cửa mỗi lúc một thưa thớt. Ven bên đường, thỉnh thoảng có thể bắt gặp thi thể đã lạnh cứng, hoặc những ngôi mộ mới vùi lấp sơ sài ngay tại chỗ.

Đó đều là những lưu dân vì chiến loạn mà không kịp vào thành, hoặc chết vì bệnh, hoặc chết vì đói, vĩnh viễn gục xuống nơi đất khách quê người.

Đến giữa trưa, đoàn người mới tới doanh trại tiền tuyến.

Phu Lương thất thủ, doanh trướng chính phải dời về sau mấy chục dặm, đóng ở vùng phụ cận trấn Dương Xuyên, gần Lương Châu hơn.

Lạc Tấn Vân đã rời doanh suốt một ngày một đêm, vừa đặt chân tới nơi liền triệu tập tướng lĩnh thương nghị kế hoạch tác chiến kế tiếp. Chỉ có thể để Yến Nhi đưa Tiết Nghi Ninh vào trướng nghỉ tạm.

Nơi này so với trong thành càng lạnh hơn nhiều, Yến Nhi đỡ nàng ngồi xuống mép giường, thấy trong trướng có lò than nhưng tro tàn đã nguội, liền tất bật nhóm lại lửa.

Lửa vừa bốc lên, binh sĩ hỏa đầu quân đã mang tới một bát canh thịt dê nóng hôi hổi, nói là đại tướng quân đặc biệt căn dặn, bảo làm riêng cho phu nhân.

Canh thịt dê bốc khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa, béo mà không ngấy, Yến Nhi vội vàng tạ ơn rồi nâng bát đến trước mặt Tiết Nghi Ninh.

“Phu nhân, uống một ngụm đi. Cứ thế này mãi, người chẳng lẽ muốn để mình chết đói hay sao?”

Tiết Nghi Ninh vẫn như trước, không nói một lời, thậm chí không thèm liếc nhìn Yến Nhi lấy một cái.

Yến Nhi bất đắc dĩ đặt bát canh xuống, chỉ có thể lặng lẽ ngồi bên cạnh, lo lắng mà chẳng biết phải làm sao.

Trong trướng, lò than âm ỉ cháy, từng đợt nhiệt dần lan tỏa, sưởi ấm không gian giá lạnh.

Trời mỗi lúc một tối, tiếng động ngoài doanh cũng dần lắng xuống.

Yến Nhi ngồi mãi cũng mệt, mí mắt nặng trĩu, chẳng bao lâu đã mơ màng ngủ thiếp đi ở mép giường.

Đúng lúc đó, ngoài trời đột ngột vang lên tiếng mưa rơi.

Mưa rơi trên thảo nguyên, không giống trong kinh thành ồn ã, mà tựa như một khúc đàn dịu nhẹ, mềm mại mà u tịch.

Tiết Nghi Ninh vẫn ngồi yên, nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn ra phía rèm trướng, rốt cuộc không kìm được, đứng dậy bước ra ngoài.

Màn đêm đã buông, xung quanh ngoài doanh trướng nối tiếp doanh trướng, chỉ có lác đác vài thân ảnh lính tuần tra trong màn mưa lạnh.

Nàng đứng ngoài doanh trướng, ngẩng đầu để mặc mưa xối lên người.

Bóng dáng người đội mũ hắc sa, từng câu nói trầm thấp ôn hòa kia, vẫn quẩn quanh bên tai nàng, lẩn khuất không tan.

Bắt đầu từ cầm phổ kia, y đã nhận ra nàng.

Chỉ có nàng là không hề hay biết.

Nàng hối hận từng lời từng chữ mình đã nói.

Nàng hiểu rõ, mỗi một câu ấy, chẳng khác nào một lưỡi dao, từng nhát từng nhát, đâm vào tim Bùi Tuyển.

Cuối cùng, y hỏi nàng, có phải nàng cùng Lạc Tấn Vân phu thê tình thâm, có phải nàng đã chẳng còn nhớ đến chuyện xưa, chẳng còn nghĩ đến Đại Càng, cũng chẳng còn vương vấn y?

Có phải muốn mang nàng đi Phúc Châu, chỉ là y tự mình đa tình?

Nàng hối hận nhất… chính là bản thân đã gật đầu thừa nhận.

Vì sao lại thừa nhận? Vì sao khi ấy không chịu nói thêm một lời?

Nàng vốn không phải như thế. Khi ấy, nàng chỉ nghĩ đến Lương Châu, đến giang sơn này và bá tánh nơi đây, chưa từng nghĩ xa hơn một bước.

Nhưng y… lại  hỏi, có phải sau ba năm cách biệt, nàng đã thực sự quên y?

Nàng không biết...nàng không biết nên đã cho y một câu hồi đáp vô tình đến thế.

Y đã mang theo biết bao bi thương, bao tuyệt vọng, mới có thể lựa chọn kết thúc như vậy?

Nàng thậm chí… còn chưa kịp nhìn y rõ ràng một lần. Chỉ vì nàng cho rằng đó là một kẻ chẳng liên quan gì, là một người vì công danh mà đem giang sơn dấn vào hiểm họa. Nên nàng không muốn nhìn thêm, cũng chẳng buồn tìm hiểu…

Từ mười tám đến hai mươi mốt tuổi, nàng vẫn ngỡ mình đủ mạnh mẽ để gánh vác mọi đau thương, mọi tai kiếp mà trời cao giáng xuống.

Nhưng đến hôm nay nàng mới hay, không phải.

Nàng không làm được, nàng không thể chịu đựng nổi.

Nàng không biết phải đối mặt ra sao với cái chết của Bùi Tuyển, cũng không biết phải làm cách nào để chuộc lại tội lỗi của mình.

Trời nơi biên tái lạnh giá đến rợn người, mưa nơi biên tái cũng rét buốt đến thấu xương.

Khi từng giọt nước mưa xuyên thấu qua lớp y phục, lạnh ngấm vào tận da thịt, toàn thân đông cứng đến mất đi tri giác, nỗi bi thống trong lòng dường như được che lấp bởi cơn đau thể xác. Chỉ khi ấy nàng mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Giống như kẻ đau đầu đến cực độ, chỉ mong chặt phăng đôi chân để cơn đau ở đầu bớt đi phần nào.

Khi Lạc Tấn Vân trở về, nàng đã nằm sõng soài trên bãi cỏ trước doanh trướng, tóc tai, quần áo đều ướt sũng, nằm bất động như một con rối bị người ta vứt bỏ. Mặt mày trắng bệch, không còn chút sinh khí.

“Nghi Ninh!”

Hắn lập tức bế nàng lên, chạy vội vào trong trướng. Lúc này Yến Nhi mới bị tiếng gọi giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy phu nhân trong vòng tay tướng quân toàn thân ướt đẫm, đầu óc nàng lập tức trống rỗng, luống cuống đến mức chẳng biết nên làm gì.

Lạc Tấn Vân ôm nàng đặt lên giường, lập tức hạ lệnh:

“Mau đi gọi quân y!”

Yến Nhi vội vã đội mưa chạy ra ngoài, vừa hỏi vừa tìm nơi quân y đóng trụ.

Tiết Nghi Ninh tỉnh lại, vừa mở mắt đã bắt gặp ánh mắt của Lạc Tấn Vân.

Giờ đã là nửa đêm, trong doanh trướng đốt ba chậu than, thêm vài ngọn nến, hơi nóng hầm hập như muốn thiêu người. Yến Nhi không rõ đã bị sai đi đâu.

Hắn ngồi bên giường, nhìn nàng, chậm rãi hỏi:

“Nàng muốn tự sát vì tình, đi theo Bùi Tuyển sao?”

Tiết Nghi Ninh nhớ lại hình ảnh mình nằm ngất dưới mưa trước khi hôn mê.

Giờ mưa đã tạnh, bên ngoài im ắng không một tiếng động.

Nàng không kìm được bật khóc, thật khó nhọc mới cất được lời:

“Xin lỗi…Ta biết mình sai rồi… biết tướng quân đã nhẫn nhịn ta rất nhiều… chỉ là… ta thực sự không biết phải sao nữa…”

Một ngày một đêm không hé môi, đến lúc mở miệng nói chuyện, giọng nàng đã khàn khàn, lời nói cũng không còn rõ ràng, cả người rã rời không chút sức lực.

Nhưng nàng biết rõ, bản thân đã vô lý đến mức nào, quá đáng đến nhường nào.

Bùi Tuyển là trọng thần của Nam Việt, thậm chí từng bày mưu sát hại Lạc Tấn Vân. Vậy mà giờ đây, nàng lại vì cái chết của Bùi Tuyển mà đau thương đến nông nỗi này, trong khi nàng là thê tử của Lạc Tấn Vân.

Nàng hiểu, mình thật sự không nên như thế.

Nàng tựa như người không nên tồn tại trên cõi đời này, vừa phụ lòng Bùi Tuyển, lại không xứng làm thê tử của Lạc Tấn Vân. Cả thân phận, cả tình nghĩa, nàng đều không gánh vác nổi. Nàng là người sai trái nhất trên đời.

Lạc Tấn Vân nhẹ nhàng đỡ nàng dậy từ trên giường, ôm chặt vào lòng.

“Nàng không sai gì cả,” hắn dịu giọng nói, “Bùi Tuyển đã chết, đó vốn dĩ là chuyện khiến nàng khó lòng chấp nhận. Huống hồ, trong lòng nàng lại cho rằng, cái chết của y là do nàng gây ra.”

Chỉ vì một câu ấy của hắn, Tiết Nghi Ninh bật khóc nức nở.

Nàng không ngờ… Lạc Tấn Vân lại có thể hiểu thấu nỗi bi thống tận đáy lòng nàng đến vậy.

Nàng như kẻ chết đuối vớ được tấm ván, vô thức vươn tay bám lấy hắn, tựa sát vào người hắn thêm một chút, như muốn mượn từ hắn một chút sức lực để tiếp tục trụ vững.

Lạc Tấn Vân nhẹ giọng nói tiếp:

“Nhưng đó là lựa chọn của chính y. Y hoàn toàn có thể tiếp tục kế hoạch, liên thủ với ngoại tộc và Thạch Vinh, giết ta, đưa nàng trở về Phúc Châu, dùng nửa giang sơn trong lửa chiến tranh để đổi lấy tâm nguyện một đời. Nhưng y đã tự mình từ bỏ. Không phải bởi vì nàng phản đối, mà là vì tổ huấn, vì lương tri, vì những đạo lý thánh hiền mà y đã đọc từ thuở nhỏ, không cho phép y làm như vậy.

Dù lúc đó y có nói thật thân phận với nàng, nàng cũng sẽ không đồng ý, đúng không? Cho nên, không phải nàng hại chết y, mà là chính y đã chọn con đường này.”

Tiết Nghi Ninh gục trong lòng hắn, khóc nức nở nói:

“Nhưng ta… ta lại không nhận ra y, không nhận ra y đang bệnh nặng… Y bày ra kế sách ấy, nhất định là vì ta. Là vì thấy ta ở Lạc phủ sống không tốt, nên mới bảo sẽ trở về kinh thành, nói muốn cưới ta… Nếu không vì lời hứa đó, y căn bản không cần gấp gáp đến thế…”

Nàng luôn hiểu, cho dù Lạc Tấn Vân biết trong lòng nàng từng có Bùi Tuyển, cũng không thể chấp nhận được việc nàng bộc lộ rõ ràng trước mặt hắn. Nhưng giây phút này, nàng không nhịn được. Nỗi đau ấy đã vượt quá giới hạn, nàng không thể che giấu, cũng không thể kìm nén, chỉ có thể nói ra hết thảy cho hắn nghe.

Hắn là người duy nhất nàng có thể dựa vào lúc này, là nơi duy nhất để nàng trút hết bi thương.

Lạc Tấn Vân chỉ lặng lẽ ôm lấy nàng, thật lâu vẫn không nói nên lời.

Mà trong đầu hắn, lại hiện lên cảnh nàng và Bùi Tuyển ôm nhau ở hậu viện Tiết phủ…

Chỉ có Bùi Tuyển mới có thể mang đến cho nàng hơi ấm và hạnh phúc. Làm thê tử của hắn, ở Lạc phủ đó là sự tra tấn đối với nàng.

Nàng khóc nức nở nói:

“Ta chỉ là… chỉ là oán, vì sao trời cao lại đối xử với y như vậy, vì sao lại bắt chúng ta phải thế này… Hay là, kiếp trước chúng ta đã phạm phải tội nghiệt gì không thể dung thứ?”

“Mặc kệ thế nào đi nữa, ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

Hắn đáp.

Có lẽ, đó cũng là điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng.

Nàng khóc đến mệt, vùi đầu trong ngực hắn, nức nở từng chút một.

Hắn nhẹ giọng nói:

“Ăn một chút đi. Nếu trong lòng nàng còn có chút áy náy với ta, thì hãy ăn chút gì đó. Đừng nghĩ đến chuyện tự sát theo hắn nữa.”

Tiết Nghi Ninh ngồi dậy, không nói một lời.

Lạc Tấn Vân lấy chén nước đường đã được hâm nóng trên bếp lò, tự tay múc một thìa đưa đến bên miệng nàng.

Trong quân doanh, mọi thứ đều không dễ có được. Một bát canh thịt dê, một chén nước đường, vào lúc này đã là thứ quý giá nhất.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, nàng cuối cùng cũng hé môi, chậm rãi uống hết chén nước đường.

Sau đó, hắn lại mang bát canh thịt dê đã hâm nóng lần nữa đến bên nàng, chính mình cầm đũa, không nói gì, chỉ gắp một miếng đưa tới bên miệng nàng.

Nàng không lập tức há miệng, hắn cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ đợi.

Cuối cùng, nàng ngoan ngoãn nghiêng người lại gần, há miệng ăn.