Hiền Thê

Chương 10



10

 

Thẩm Duệ Hiên đang bực bội vì không có chỗ trút giận, nay thấy Nhị phu nhân vội vàng đi tới, liền lạnh lùng cười khẩy: 

 

"Mời nàng ta vào." 

 

Nhị phu nhân bước vào với gương mặt tràn đầy vẻ hả hê, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Thẩm Duệ Hiên, nụ cười trên mặt nàng ta bỗng cứng lại. 

 

Dẫu vậy, lời nói ra vẫn không thiếu phần châm chọc: 

 

"Ôi, chuyện gì đây? Nghe nói trong phủ có kẻ trộm cắp, mất bạc phải không? 

 

“Tẩu tử vừa mới tiếp nhận quyền quản gia, sao lại xảy ra sơ suất lớn thế này! 

 

“Đại ca ca cũng đừng trách tẩu tử, quản lý sự vụ trong phủ đâu phải chuyện dễ dàng, khó tránh khỏi sơ sót. 

 

“Ô kìa, ngay cả hài tử cũng có mặt ở đây rồi sao…" 

 

Ngọc tỷ nhi khẽ cười lạnh: 

 

"Nhị bá mẫu đến thật đúng lúc. 

 

“Đại phòng chúng ta mất bạc, giờ đây lại muốn thẩm vấn ta đây!" 

 

Nụ cười trên mặt Nhị phu nhân chợt khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc: 

 

"Cái gì?" 

 

Ngọc tỷ nhi dường như nhờ có sự xuất hiện của Nhị phu nhân mà thêm vài phần can đảm, khôi phục lại được vài phần bình tĩnh: 

 

"Không biết là ai đã vu khống ta trộm bạc, phụ thân chẳng phải cũng nên triệu người đó đến đây, để ta được đối chất cho rõ ràng hay sao?" 

 

"Cái gì? Vu khống ngươi trộm bạc?"

 

Nhị phu nhân trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, sự kinh ngạc ấy dường như không phải giả vờ. 

 

"Cẩm ca nhi, con hãy nhắc lại lời vừa rồi một lần nữa." 

 

"Chính là tiểu đồng... A Tứ của nhi tử, hắn nói nhìn thấy tỷ tỷ trộm bạc của mẫu thân. Tỷ tỷ đã lừa... lừa tỳ nữ Như Nguyệt rời đi..." 

 

Cẩm ca nhi không dám ngẩng đầu, lắp bắp nói không thành câu. 

 

Nhị phu nhân mở to mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi. 

 

Ngọc tỷ nhi khi nãy còn mạnh mẽ, khí thế bức người, giờ phút này lại như mất hết sức lực, sắc mặt trắng bệch đến dọa người. 

 

Những giọt lệ nàng cố nén lúc bị vu oan giờ đây rơi xuống liên tục, cả người run rẩy không ngừng. 

 

Toàn bộ người trong viện đều im lặng. 

 

"Ôi chao, đều là hiểu lầm thôi! Chuyện này cũng trách ta, trước đó ta thương con gái nhà người ta, nên đã cho Ngọc tỷ nhi và Trân tỷ nhi nhà ta mỗi người một tờ ngân phiếu để làm tiền tiêu vặt, lại sợ Cẩm ca nhi biết được sẽ trách móc. 

 

“Chắc chắn là tiểu đồng A Tứ kia chỉ muốn lấy công chuộc tội, thấy Ngọc tỷ nhi có ngân phiếu trong tay liền bịa đặt lời đồn nhảm. 

 

“Đại ca ca đừng giận nữa, mau sai người đem tên tiểu đồng đó ra ngoài, đánh c.h.ế.t hắn bằng gậy đi..." 

 

Nhị phu nhân vừa nhìn sắc mặt đen như mực của Thẩm Duệ Hiên, vừa miễn cưỡng cười, vội vàng bịa lời để gỡ gạc. 

 

Ngay lúc ấy, giọng nói yếu ớt của Ngọc tỷ nhi vang lên: 

 

"Chính là ta." 

 

Nàng cắn chặt môi dưới, trong mắt thoáng qua tia quyết tuyệt, sau đó đứng dậy, giọng nói lớn đến mức biến âm: 

 

"Chính là ta, là ta muốn mua son phấn, nhưng tiền không đủ, cho nên mới trộm!" 

 

Cẩm ca nhi thở phào như trút được gánh nặng: 

 

"Phụ thân, người nghe rồi đấy! Tỷ tỷ đã thừa nhận rồi! Nàng... a!" 

 

Chưa dứt lời, Thẩm Duệ Hiên đã không kiềm chế nổi cơn giận, tung chân đá mạnh vào hắn, chỉ tay vào mặt con trai, quát lớn: 

 

"Người đâu, kéo cái nghịch tử này ra ngoài, gia pháp đánh nặng hai mươi trượng!" 

 

"Tỷ phu!" 

 

Lời gọi của ta khiến hắn hơi lấy lại lý trí, hắn liền quay sang chỉ vào hạ nhân chuyên quản gia pháp bên cạnh mình: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ngươi, lập tức đánh cho ta mười lăm trượng, đánh mạnh, đánh đến khi hắn không thể đứng dậy mới thôi!" 

 

Cẩm ca nhi hoảng sợ, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa cầu xin: 

 

"Nàng đã thừa nhận rồi mà! Nàng đã thừa nhận hết rồi!" 

 

Ngọc tỷ nhi khóc òa lên, muốn lao tới che chở cho đệ đệ mình, nhưng bị Như Nguyệt giữ chặt lại, khuyên nhủ: 

 

"Đại tiểu thư, đây là dạy dỗ thiếu gia, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngài ấy!" 

 

Trong sân vang lên âm thanh trầm đục của roi da nện xuống da thịt, từng tiếng từng tiếng nặng nề vang vọng.

 

"Một, hai…" 

 

"Tỷ tỷ đã thừa nhận rồi, phụ thân không thể thiên vị như vậy được!" 

 

"Ba, bốn…" 

 

"Phụ thân, vì sao người không tin con? Nàng đã nhận tội rồi cơ mà!" 

 

"Năm, sáu…" 

 

Cẩm ca nhi bật khóc lớn tiếng: 

 

"Vì cớ gì! Từ nhỏ phụ thân đã luôn coi trọng tỷ tỷ. 

 

“Hôm trước, tranh con vẽ thì bị chê là không lo chính sự, tranh của tỷ tỷ lại được khen là linh khí dạt dào! 

 

“Phụ thân, vì sao người lại thiên vị như vậy. Con mới là trưởng tử đích tôn của người kia mà!" 

 

Thì ra, chỉ vì một câu khen ngợi! 

 

Thì ra, chỉ vì một chút yêu thương bé nhỏ mà thôi. 

 

"Bảy, tám…" 

 

Tiếng khóc thảm thiết và gào thét điên cuồng của Cẩm ca nhi dần biến thành tiếng rên rỉ yếu ớt. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta đau lòng đến mức móng tay bấu chặt vào da thịt, cào rách da mà rỉ máu. 

 

Ngọc tỷ nhi liên tục dập đầu xuống đất: 

 

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" 

 

Nhị phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt không nỡ, chau mày khuyên nhủ: 

 

"Đại ca ca, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, hãy tha cho nó đi!" 

 

"Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nhưng người lớn chưa chắc đã không hiểu. 

 

“Nhị phu nhân cảm thấy ta nói có sai chăng?" 

 

Nhị phu nhân nghe ra hàm ý trong lời hắn, liền cúi đầu, không dám nói thêm nửa lời. 

 

"Chín, mười…" 

 

Tiếng thở của Cẩm ca nhi trở nên gấp gáp, đã gần đến giới hạn chịu đựng. 

 

Hắn thì thào gọi nhỏ: 

 

"Nương… nương…" 

 

"Hầu gia, xin người, đừng đánh nữa!" 

 

Một câu ấy khiến mắt ta lập tức đỏ hoe. 

 

Thẩm Duệ Hiên nghe xong, vẻ mặt thoáng lộ ra vẻ d.a.o động, mệt mỏi phất tay: 

 

"Thôi đi, đưa thiếu gia và tiểu thư trở về, gọi phủ y đến xem qua. 

 

“Chuyện hôm nay, kẻ nào dám hé răng nửa câu, đừng trách bản hầu không nể tình!" 

 

Ngọc tỷ nhi như phát điên, vội sai người nâng Cẩm ca nhi lên ghế xuân đằng, đưa hắn trở về. 

 

Ta lặng lẽ ra hiệu cho Như Nguyệt, phủ y ta không tin tưởng được. 

 

Nàng lập tức hiểu ý, cầm danh thiếp của Hầu phủ, đích thân mời Thái y đến chữa trị.