17
Cha ta dẫn theo ngự sử đàn hặc Nhị gia, vụ án ấy được Kinh Triệu Doãn phán xử với kết cục chờ xử trảm.
Về sau, vì vụ án là do Hầu phủ tự mình trình báo, thêm vào đó lão phu nhân đã dùng toàn bộ hồi môn của mình để đổi lấy sự tha thứ từ nhà họ Từ, Nhị gia cuối cùng chỉ bị lưu đày sung quân, coi như giữ được mạng.
Sau việc này, thánh thượng cho rằng Thẩm Duệ Hiên phong thái quân tử, có thể giao trọng trách, lại càng thêm trọng dụng hắn.
Ngày lưu đày, lão phu nhân khóc lóc tiễn con từ ngục giam đến tận ngoài cửa thành, về đến nhà liền đổ bệnh nặng.
Chợt nhớ tới chuyện Nhị gia có một đứa con trai với tiểu thiếp ở bên ngoài, lão phu nhân vội vã sai người đón mẹ con họ về, mong giữ lại huyết mạch của Nhị gia cho Thẩm gia.
Không ngờ Thẩm Duệ Hiên từ sớm đã cấp cho mẹ con nàng ta mấy cửa hàng, lại phái người đưa họ rời khỏi Kinh thành.
Khi lão phu nhân đến hỏi, Thẩm Duệ Hiên chỉ nhàn nhạt cười:
"Huyết mạch của nữ tử thanh lâu, ai có thể bảo đảm là của Thẩm gia chúng ta? Chỉ e là mẫu thân đã bệnh đến hồ đồ rồi."
Lão phu nhân tức đến nghẹn lời.
Nhưng nay bà chỉ còn trông cậy vào mình Thẩm Duệ Hiên, nên một câu cũng không dám oán than, hai người vậy mà lại diễn trò mẫu từ tử hiếu.
Lão phu nhân đối với ta cũng ôn hòa hơn hẳn.
Nhị gia và Nhị phu nhân đều không còn ở trong phủ, Tam phòng chỉ chờ ngày phân gia, xưa nay không hỏi chuyện ngoài, việc giáo dưỡng Trân tỷ nhi liền rơi vào tay ta.
Ta không còn lo lắng chuyện chị dâu tranh giành, mẹ chồng làm khó, Thẩm Duệ Hiên trong phủ nói một là một, đối với ta cũng xem như tôn trọng.
Thẩm Duệ Hiên tự mình nạp vài tiểu thiếp, những nữ tử đó, trong nét mày ánh mắt luôn thấp thoáng bóng dáng tỷ tỷ.
Ta đem toàn bộ tiểu thiếp mà năm xưa vì tranh đấu với Nhị phu nhân mà nạp vào, tất cả gả cho người tử tế, không cần thiết phải làm lỡ dở cả đời họ.
Ngày tháng của ta trôi qua yên ổn giàu sang, ngoài việc nuôi dạy bọn trẻ, không có bất kỳ chuyện phiền lòng nào.
Ta trở thành vị phu nhân được người người ngưỡng mộ nhất Kinh thành.
Nhưng trong thâm tâm ta vẫn luôn hoài nghi về chân tướng ấy, thỉnh thoảng lại khéo léo dò hỏi Trân tỷ nhi mấy lần.
Từ sau biến cố năm đó, nàng thay đổi tính tình, trở nên trầm lặng ít nói.
Hễ ta hỏi đến chuyện này, nàng chỉ cúi đầu không đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thời gian trôi qua, ta cũng đành từ bỏ.
Chớp mắt, các nữ nhi trong phủ đều đã đến tuổi định thân.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ngọc tỷ nhi kể từ sau lần gặp gỡ Tiểu Thế tử phủ Trấn Quốc Công trong buổi hội đánh cầu liền trở thành oan gia vui vẻ, thường xuyên cãi cọ, nhưng xem ra hai bên tâm ý tương thông.
Còn Cẩm ca nhi từ nhỏ đã thân thiết với trưởng tôn nữ của Tả tướng, đôi bên tình đầu ý hợp, hai nhà đều ngầm hiểu.
Về phần Trân tỷ nhi, chuyện của cha mẹ nàng đã ảnh hưởng rất lớn đến nàng. Dù ta đã nhận nàng làm nghĩa nữ, nàng vẫn gặp khó khăn trên con đường hôn sự.
May thay, ca ca ta mấy năm nay quan lộ hanh thông. Ta bèn quyết định gả nàng cho trưởng tử của ca ca.
Ca ca và tẩu tẩu ta đều là người phúc hậu. Cháu trai ta tuổi còn nhỏ nhưng đã đỗ tiến sĩ, chỉ đợi bộ Lại phân bổ chức vụ, là một thiếu niên cầu tiến và đầy triển vọng.
Hôn sự được định đoạt, ta liền đem toàn bộ hồi môn của Nhị phu nhân năm xưa cùng với tài sản thuộc về Nhị phòng, tất cả chuyển thành của hồi môn cho Trân tỷ nhi.
Hôn kỳ của Ngọc tỷ nhi được ấn định sau khi Trân tỷ nhi xuất giá nửa năm.
Cẩm ca nhi còn nhỏ, ta luôn nghĩ nên đợi nó lập nên công danh sự nghiệp rồi mới bàn chuyện hôn nhân.
Khi ta đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Trân tỷ nhi, Thẩm Duệ Hiên đột nhiên báo tin rằng long thể của thánh thượng bất an, tộc man di phương Tây liên tiếp quấy nhiễu biên cương. Hắn đã tự nguyện xin trấn thủ Tây Bắc và sẽ lên đường trong nay mai.
Từ sau khi lão Hầu gia qua đời vài năm trước, Thẩm Duệ Hiên đã phân gia, để Tam phòng ra riêng.
Hắn quyết định mang theo lão phu nhân đi trước.
Thánh thượng đặc biệt chuẩn cho ta sau khi lo liệu xong hôn sự của các cô nương mới đến hội ngộ.
Cẩm ca nhi thì được thánh thượng đón vào cung, danh nghĩa là bạn đồng học của Thái tử, nhưng trên thực tế là con tin.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta dâng lên một cảm giác bất an.
Cho đến trước ngày Trân tỷ nhi xuất giá, nàng mang vẻ mặt nghiêm nghị đến tìm ta.
Nàng quỳ xuống, dập đầu tạ ơn ta đã dưỡng dục.
Rồi đột nhiên mở miệng:
"Trân nương có tội, xin bá mẫu thứ cho tội đã làm chứng gian. Những lời đó là do Hầu gia ép Trân nương phải nói."
"Tuy phụ thân ta có liên quan đến cái c.h.ế.t của tiên đại phu nhân, nhưng người trực tiếp hại c.h.ế.t phu nhân lại không phải là ông ấy."
"Tiên đại phu nhân… là bị Hầu gia hại chết!"