02
Sau khi trưởng tỷ mất, mẫu thân cùng phụ thân vì lo lắng cho hai đứa ngoại tôn nên thường xuyên sai người tới thỉnh an.
Thế nhưng, Hầu phủ luôn lấy lý do Lão phu nhân thân thể không khỏe, cần tôn nhi túc trực hầu hạ, không cho phép gặp mặt.
Quan hệ giữa hai phủ ngày càng trở nên căng thẳng, ngay cả lễ vật Tết Trung Thu cũng không gửi tới.
Đến ngày ta cử hành lễ cập kê, Lão phu nhân Hầu phủ lại đột ngột đến chúc mừng, còn mang theo hai hài tử của trưởng tỷ.
Ánh mắt bà ta ẩn chứa thâm ý, cười nói:
“Cẩm ca nhi, Ngọc tỷ nhi, kia chính là di nương ruột thịt của các con. Mau tới bên di nương mà xin kẹo ăn đi.”
Sau đó, Hầu phủ lại nhiều lần mời ta tham dự yến thưởng hoa, hội đánh mã cầu.
Ta đều nhất mực từ chối.
Từ chối nhiều lần, bên kia rốt cuộc cũng không thể ngồi yên.
Một ngày nọ, mụ mụ Hầu phủ đến phủ ta, miệng nói là tới thỉnh an mẫu thân, nhưng trên thực tế lại mang theo lễ vật hậu hĩnh, ý đồ khuyên nhủ:
“Đại phu nhân mất sớm, Lão phu nhân nhà ta vẫn luôn tự trách, cảm thấy vô cùng áy náy với thân gia, vì đã không chăm sóc chu toàn cho Đại phu nhân.
“Hầu gia cũng si tình với Đại phu nhân, suốt một năm qua không tái giá.”
“Nhưng Hầu phủ dù sao cũng là cửa lớn nhà cao, việc nội viện bề bộn, sao có thể mãi không có một chính thê chủ mẫu?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mụ mụ ngừng lại một chút, rồi thở dài, giọng thấp xuống:
“Chỉ là, vị kế thất được cưới tới liệu có thật lòng thương yêu Cẩm ca nhi, Ngọc tỷ nhi hay không?”
“Chỉ sợ ngoài mặt thì hiền từ, sau lưng lại ngấm ngầm bức ép.”
“Thân gia phu nhân, sao có thể yên tâm giao phó ngoại tôn được?”
“Lão nô xin mạo muội nói một câu, Nhị cô nương tuy là thứ xuất, nhưng thân gia phu nhân đã nuôi dưỡng nhiều năm, thật là người nhân từ.”
“Người xưa có câu: ‘Mẹ mất, di nương thân.’
“Chi bằng để Nhị cô nương làm kế thất, chẳng phải là chuyện vẹn toàn đôi đường sao?”
“Lão thái thái nhà ta đã nói rồi, sính lễ sẽ gấp đôi, thân gia phu nhân cũng không cần lo lắng về hồi môn.”
“Hầu phủ sẽ lo liệu mọi sự.”
“Vừa tiết kiệm được một phần hồi môn, lại có thể giúp nuôi dạy ngoại tôn, đây đúng là mối nhân duyên vẹn toàn, lợi cả đôi bên.”
Trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Còn ta, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được hạ xuống, chờ đợi cái kết cục vốn đã được định sẵn.
Mười ngón tay đâu thể đều nhau, huống chi ta vốn chẳng phải do mẫu thân sinh ra.
Dù được nuôi dưỡng bên gối, ăn mặc dùng đồ đều như trưởng tỷ, nhưng nhiều năm qua, mẫu thân đối với ta chỉ nhàn nhạt, chưa từng thân thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tại tang lễ, sự thất thố của mẫu thân cũng chỉ vì quá đau buồn trước cái c.h.ế.t của trưởng tỷ.
Giờ để ta trở thành kế thất, chẳng phải là giải pháp tốt nhất cho cả hai phủ hay sao?
Nào ngờ, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng sứ vỡ loảng xoảng.
Tiếp đó là tiếng gào thét đầy phẫn nộ của mẫu thân, như xé tan không gian tĩnh lặng:
“Hại c.h.ế.t một đứa con gái của ta, lại còn muốn hại thêm một đứa nữa.”
“Cút đi mà nói bậy nói bạ!”
Mẫu thân dường như vẫn còn chưa hết giận, há miệng định tiếp tục mắng chửi.
Nhưng ta đã nhanh chân đẩy tung cửa chính bước vào, cất giọng bình thản mà kiên quyết:
“Ta nguyện ý.”
03
Mẫu thân sắc mặt lạnh lùng, cưỡng ép tiễn mụ mụ Hầu phủ ra ngoài.
Sau khi trở về phòng, bà lập tức nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào mặt ta mà quở trách:
“Một nữ nhi như con, lại còn mặt dày tự mình đi tìm hôn sự, con thật là không biết xấu hổ...”
Bà giơ tay lên định tát, nhưng bàn tay mới nâng cao đã vô lực buông xuống, giọng đầy oán hận:
“Con hiểu gì về chuyện gả chồng? Chỉ biết nghĩ đến tình nghĩa tỷ muội, nhưng con có biết Hầu phủ kia có ai dễ sống chung không? Bà bà thiên vị, tẩu muội khó hòa hợp. Tỷ tỷ con có phẩm hạnh như thế mà cuối cùng cũng rơi vào kết cục ấy, huống hồ là con.
“Hơn nữa, Cẩm ca nhi và Ngọc tỷ nhi cũng là huyết mạch của Hầu phủ, bọn họ chưa chắc đã đối đãi tệ bạc.
“Hài tử à, người c.h.ế.t như đèn tắt, người sống mới phải tiếp tục bước về phía trước.”
Ta ngẩn ngơ quỳ xuống, mỉm cười cất tiếng:
“Không phải vì trưởng tỷ, mà là vì chính bản thân mình.
“Nữ tử chọn phu quân, chẳng qua cũng chỉ vì ba điều: tiền tài, địa vị, phẩm hạnh của phu quân và gia thế của nhà chồng.
“Với quan vị của phụ thân, nếu muốn gả đi, nhiều lắm con cũng chỉ có thể chọn được một gia đình trung đẳng trong triều, phu quân chưa chắc đã có chí tiến thủ, sao có thể so với sự phú quý và thể diện của Hầu phủ?”
“Hầu gia tuy có vài thông phòng, nhưng chưa từng sủng ái ai, cũng xem như một bậc quân tử đoan chính.
“Về phần nhà chồng... mẫu thân cũng đã thấy sự sốt sắng của Hầu phủ trong thời gian này.
“Bọn họ vốn đã mang nỗi áy náy với trưởng tỷ, sau khi ta gả vào, tự nhiên sẽ đối xử tử tế với con.”
“Hầu phủ lại đã có Cẩm ca nhi và Ngọc tỷ nhi, về đường con nối dõi cũng sẽ không ép buộc gì ở con.
“Con ở mọi mặt đều không bằng trưởng tỷ, chỉ có điều này là hơn nàng, đó là con nhìn thấu được nhiều chuyện hơn nàng.
“Trên đời này, có kẻ cầu tình, cũng có kẻ cầu quyền.
“Mẫu thân, cớ sao lại ngăn cản mối lương duyên tốt của con?”
Lời ta vừa dứt, mẫu thân chỉ tay vào ta, hồi lâu không thốt nên lời.