Con người ai cũng có nhược điểm, những kẻ làm nô tài lâu năm như họ, trong mộng cũng muốn trở thành chủ tử.
Nhà nào có nữ nhi, đều tranh nhau đem tới bên cạnh ta.
Thẩm Duệ Hiên si tình trưởng tỷ ta, ngày ngày ủ rũ, đêm đêm khoác áo ngủ trong thư phòng.
Ta sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn chịu khổ như vậy?
Ta vốn dĩ là một “hiền thê” kia mà!
Thiên trường địa cửu như vậy, đối với con nối dõi thật chẳng có lợi gì!
Phải thêm người! Nhất định phải thêm tân nhân!
Những mụ mụ đã trung thành phục vụ mấy đời trong phủ, nữ nhi của họ tất nhiên còn tốt hơn nhiều so với đám nha hoàn mua từ bên ngoài.
Tất cả đều thu nhận làm thông phòng!
Có người nghị luận, nói rằng đám thông phòng mới này dung mạo không được bắt mắt, thậm chí vì là nữ nhi của hạ nhân, quanh năm dãi nắng dầm mưa mà diện mạo thô kệch xấu xí.
Nhưng điều đó thì có gì quan trọng?
Hầu gia nhà ta là bậc quân tử đoan chính. Trong mắt, trong lòng hắn chỉ có trưởng tỷ đã sớm khuất núi của ta.
Nếu ta dẫn về một đám nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành, chẳng phải sẽ trở thành sự sỉ nhục đối với Hầu gia hay sao?
Ta chính là một “hiền thê”! Thu nạp thiếp thất hoàn toàn là vì lo nghĩ cho chuyện con nối dõi, là vì tương lai của Hầu phủ.
Hầu gia là bậc nam nhi hảo hán, vạn nhất bị một lũ nữ tử như hồ ly tinh mê hoặc đến hỏng cả tâm trí, chẳng phải là lỗi của ta hay sao?
Dung mạo thì có là gì chứ, cho dù cả đại phòng chúng ta đều là một đám nữ tử dung mạo bình thường, nhưng các nàng đều trung thành!
Tất cả đều là những nữ tử hiền đức, mang trong lòng tấm chân tâm như vàng ròng!
08
Chuyện bên ngoài đã yên ổn, việc điều tra về trưởng tỷ cũng rơi vào bế tắc.
Vấn đề giáo dưỡng Ngọc tỷ nhi và Cẩm ca nhi liền đặt ra trước mắt, không thể chậm trễ.
Ta cho gọi hai đứa trẻ đến, hỏi thăm tiến độ học tập của chúng.
Ngọc tỷ nhi thì khá hơn đôi chút, chỉ là so với các tiểu thư khuê các khác thì chậm hơn khoảng một năm rưỡi.
Còn Cẩm ca nhi, đã sáu tuổi rồi mà chỉ mạnh hơn người mù chữ đôi phần.
Với trình độ như vậy, đừng nói đến việc vào tư thục, nhất định phải dạy riêng mới được.
Ta thầm cảm thấy khó xử, bèn viết thư cho phụ thân và đại ca, nhờ cậy không ít mối quan hệ mới tìm được tiên sinh giỏi nhất để khai tâm cho hai đứa nhỏ.
Ngọc tỷ nhi tính tình nghịch ngợm, hễ có cơ hội là tìm cách trốn học.
Ta dứt khoát ngồi ngay sau lưng tiên sinh, đích thân giám sát nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng thấy không thể trốn được, cuối cùng cũng chịu khó học hành nghiêm túc.
Nhưng khiến người ta đau đầu lại chính là Cẩm ca nhi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bề ngoài thì tỏ ra cung kính, chăm chỉ học tập, nhưng chỉ cần vừa tan học liền chạy vội đi thỉnh an Lão phu nhân, sau đó lại vấn an Nhị phu nhân.
Từ Thọ Khang đường đi dạo đến Nhị phòng, cuối cùng lại tới thư phòng, ôm đầu chờ Thẩm Duệ Hiên, mà lần nào chờ cũng là nửa ngày.
Tất cả tinh lực đều dồn vào việc đó, còn học vấn thì hoàn toàn chẳng để tâm, xem ra khó mà thành tài.
Ta ra lệnh cho hắn đi luyện chữ, hắn lại bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân, nghiêm trang thưa:
“Mẫu thân, xin thứ tội nhi tử không thể tuân mệnh. Nhi tử là trưởng tử trưởng tôn, lẽ ra phải tận hiếu với trưởng bối.”
Ta thầm đoán, e rằng Nhị phòng hoặc Lão phu nhân đấu không lại ta, nên muốn dùng hài tử làm quân cờ.
Liền phái người âm thầm theo dõi vài lần, nhưng phát hiện hai bên đều không hề dẫn Cẩm ca nhi đi chơi.
Cuối cùng, vẫn là v.ú già bên cạnh Cẩm ca nhi giúp ta giải khai mối nghi ngờ:
“Khi tiên phu nhân sinh Ngọc tỷ nhi, những ngày tháng sống trong phủ còn xem như dễ chịu, vì vậy mới có thời gian rảnh tay mà khai tâm cho Ngọc tỷ nhi.”
“Nhưng Cẩm ca nhi lại sinh ra đúng lúc tiên phu nhân vừa mất đi một ca nhi, đau khổ không nguôi. Khi ấy, Cẩm ca nhi chính là hy vọng duy nhất của nàng, được sủng ái đến mức vô pháp vô thiên.”
“Đợi đến khi Cẩm ca nhi đến tuổi khai tâm, tiên phu nhân lại mang thai lần cuối, thân thể yếu nhược, không còn tâm trí quản giáo hắn.
“Sau đó tiên phu nhân qua đời, không còn ai nhắc tới chuyện giáo dưỡng của Cẩm ca nhi nữa, cứ như thế mà bị trì hoãn.”
“Còn về chuyện ngày ngày đi nịnh bợ Lão phu nhân và Nhị phu nhân… phu nhân đừng tức giận, Cẩm ca nhi thật sự đáng thương.”
“Khi sinh Ngọc tỷ nhi, tiên phu nhân và Hầu gia tình cảm mặn nồng, nhờ đó Ngọc tỷ nhi cũng được Hầu gia yêu thương.
“Có lẽ vì Hầu gia đặt kỳ vọng rất cao vào trưởng tử đích tôn nên từ trước tới nay, Cẩm ca nhi chưa từng nhận được ánh mắt dịu dàng nào từ hắn.”
“Cẩm ca nhi từng được tiên phu nhân nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, sau khi sinh mẫu qua đời, bỗng chốc không ai đoái hoài, sự chênh lệch ấy quá lớn, một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể chịu đựng nổi.
“Một lần nọ, trong lúc đi thỉnh an Lão phu nhân, hắn tình cờ gặp Hầu gia và được khen một câu.
“Từ đó về sau, hắn ngày ngày nịnh bợ Lão phu nhân, rồi lại tâng bốc Nhị phu nhân, chỉ để cầu lấy một chút yêu thương nhỏ nhoi.”
Nghe xong lời ấy, trong lòng ta vừa thấy xót xa lại vừa nhức đầu.
Cẩm ca nhi khao khát nhất chính là tình thương của phụ thân.
Thế nhưng Thẩm Duệ Hiên kia bây giờ nhìn thấy ta còn muốn tránh đi đường khác, huống chi là yêu thương con cái.
Ta phải tự thuyết phục mình suốt nửa ngày, vì huyết mạch của trưởng tỷ, đã tính toán sẽ giả vờ dịu dàng tình thâm, cố ý tỏ vẻ mềm mỏng để đi lấy lòng Thẩm Duệ Hiên.
Thế nhưng, Như Nguyệt lại mang đến một tin tức động trời:
“Phu nhân, không ổn rồi! Trong sổ sách nội viện phát hiện có vấn đề, thiếu hơn một trăm lượng bạc.”
“Trước tiên hãy tìm kiếm kỹ lưỡng, nếu thật sự không thể bù vào, thì lấy từ tư khố mà bù đắp. Có gì to tát đâu!”
“Người hầu bên cạnh Cẩm ca nhi nói, số tiền đó là do Ngọc tỷ nhi trộm đi.”