Hiệp Là Sắt, Cơm Là Thép

Chương 6



21.

Phía dưới tắc nghẽn làm lửa dục bốc cao, lục phủ ngũ tạng khô nóng lạ thường, nhưng chỗ cần nóng lại chẳng có phản ứng gì.

Hiệp khách thở hắt ra rồi nhắm mắt lại, sau khi chảy máu mũi một hồi thì nhịp tim rối loạn mới tạm ổn định.

Nội lực của hắn thâm hậu nên khi tẩu hỏa nhập ma càng dễ bị phản phệ.

Hiệp khách ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh phản chiếu hình ảnh thiếu niên cách đó không xa: "Tới đây."

"Ta không muốn hại ngươi, đây không phải thuốc giả đâu." Thụ bị ánh mắt đối phương dọa sợ, cầm xẻng xào rau lùi lại một bước rồi lí nhí hỏi: "Chắc không phải ngươi muốn giết ta đấy chứ?"

Hiệp khách nói: "Tới ngồi trước mặt ta này."

Thụ đặt xẻng xuống, chậm chạp tới gần đối phương nói: "Đại hiệp, ngươi là minh chủ, không thể giết người vô tội được."

22.

Hiệp khách không giết y mà truyền chút nội lực cho y.

Thụ cảm nhận được luồng nhiệt chảy qua kinh mạch, toàn thân tràn đầy năng lượng, tựa như có thể nấu thêm mấy chục món nữa.

Thật lợi hại làm sao! Y phấn khích mở mắt ra hỏi đối phương: "Thì ra song tu là vậy sao? Đơn giản hơn hình vẽ trong tranh xuân cung nhiều."

"Không phải." Một tia máu chảy xuống từ khóe miệng hiệp khách, hắn cau mày nói: "Tại hạ chỉ truyền cho ngươi ít công lực thôi, không phải là......"

Thụ lo lắng bò tới gần, đưa tay lau máu trên miệng hắn rồi khổ sở hỏi: "Đại hiệp, có khi nào ngươi bị thuốc của ta đầu độc sắp chết không?"

Sư huynh chỉ nói ngửi thuốc này xong sẽ làm máu nóng sôi trào chứ đâu có nói sẽ làm người ta ói máu.

Lần thực tập này rất quan trọng với y, nếu hại chết người thì khi về sẽ bị trục xuất khỏi Hợp Hoan Môn.

Hiệp khách nhìn y, đột nhiên nắm lấy bàn tay dính máu của y rồi khàn giọng hỏi: "Hứa Thanh Lan, ngươi chỉ biết nấu ăn thôi sao?"

23.

Thụ nắm tay phải của hiệp khách, tự tin nói: "Ta còn biết nhiều lắm!"

Nói xong y cố nhớ lại những cách sư phụ dạy, định hôn lên đôi môi mỏng của nam nhân nhưng bị đối phương cản lại.

Hiệp khách thả tay trái xuống rồi nói: "Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không thể vượt quá giới hạn được."

Thụ hỏi: "Sờ cũng không được à?"

Hiệp khách đáp: "Không được."

Hôn không được, sờ cũng không được, vậy chẳng phải tuyệt kỹ của Hợp Hoan Môn sẽ không có đất dụng võ sao? Ngày nào thụ cũng luyện tập với chim giả bằng ngọc, hễ rảnh rỗi thì lại vuốt ve khiến cây ngọc nhẵn mịn bóng loáng, vì vậy y rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Nhưng y không thể tới gần đối phương thì phát huy tài năng kiểu gì?

Thụ chắp tay đi quanh miếu mấy vòng, lại nảy ra một sáng kiến khác: "Có rồi! Ta biết một vài bí thuật Miêu Cương, chắc sẽ hữu ích đó. Đại hiệp muốn thử không?"

Hiệp khách nắm chặt vỏ kiếm, cảm thấy không ổn lắm: Miêu Cương? Chắc không phải độc tình đấy chứ?

Hắn vốn đã trúng độc, giờ còn bị tẩu hỏa nhập ma, lấy độc trị độc cũng là cách hay, nhưng lỡ làm tình trạng của hắn nghiêm trọng hơn thì sao......

24.

Thụ hắng giọng một cái, vừa lắc mông như vịt vừa hát một bài dân ca miền núi không đứng đắn, khi hát đến câu "thò tay xuống háng ngươi bóp một cái", thừa cơ hiệp khách lơ đễnh, y nhanh tay nắm lấy chỗ tích tụ âm độc kia.

Hiệp khách: "......"