Tôi ôm điện thoại, khẽ nói:
“Anh mau về đi… em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được.”
---
14
Hai mươi phút sau, Hạ Trầm Nguy đã về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, anh lập tức đi thẳng đến chỗ tôi, từ đầu đến chân quan sát một lượt.
Đặc biệt chú ý đến sắc mặt tôi.
Dù tôi đã cố gắng tỏ ra “cao cả, bình tĩnh”, nhưng mặt vẫn đỏ hây hây — quá đỗi khỏe mạnh.
Hạ Trầm Nguy hơi nghi hoặc:
“Đau bụng kiểu này sao?”
“Ông xã à,” – Tôi khẽ kéo tay anh, nhẹ giọng:
“Thật ra em… mang thai con của anh rồi.”
Hạ Trầm Nguy: “?”
Anh im lặng vài giây, ánh mắt khẽ liếc về bàn ăn vẫn còn chưa dọn.
Sau đó bình tĩnh nói:
“Có thai với tôm hùm cay hay thịt bò kho tiêu?”
Tôi không ngờ anh nhận ra nhanh như vậy, bối rối hẳn lên.
Tôi lập tức kéo áo lên, để lộ chiếc bụng hơi hơi nhô ra:
“Anh xem nè! Thật mà, em có thai rồi!”
Hạ Trầm Nguy lại kéo áo tôi xuống, rồi vòng tay ôm tôi sát vào lòng.
“Ngoan nào, nếu thật sự muốn thì sau này tính.”
Anh nói:
“Hiện tại não em còn chưa khỏi hẳn, anh sợ đứa nhỏ sẽ di truyền…”
“Em ăn bao nhiêu rồi? Để anh xoa bụng cho đỡ đau.”
Nói xong thật sự đưa tay xoa xoa bụng tôi một cách dịu dàng.
Rất dễ chịu… nhưng tôi vẫn tức.
Anh không tin tôi!
Tôi mím môi:
“Ông xã… có phải anh không thích đứa con của tụi mình không?”
Hạ Trầm Nguy:
“Em rốt cuộc bị sao vậy? Đừng nói là… em cắm sừng anh đấy nhé?”
“Đương nhiên không!”
Tôi tát nhẹ lên vai anh:
“Anh quên rồi à? Ba tháng trước, đêm đó chúng ta lăn qua lăn lại, trời đất quay cuồng không phân nổi đâu là đâu!”
Hạ Trầm Nguy nghẹn lời, không đáp nổi.
Tôi càng lợi dụng thời cơ, ôm chặt lấy eo anh, cố nhích sát vào lòng Alpha nhà mình.
“Nói tóm lại, em chính là đã có thai con của anh.”
Tôi nhìn anh đầy kiên quyết.
“Anh không được bỏ rơi em, càng không được đi tìm lại bạch nguyệt quang của anh!”
Câu cuối cùng, tôi nói rất nhỏ…
Nhưng Hạ Trầm Nguy vẫn nghe thấy.
Anh trầm giọng hỏi:
“Bạch nguyệt quang?”
“Thì ra là đoạn này à, bảo sao...”
Tôi oán trách:
“Anh quên rồi à? Lúc đầu… anh chỉ coi em như người thay thế cho cậu ta…”
Alpha lại vỗ nhẹ mông tôi một cái, lần này giọng cực kỳ nghiêm túc:
“Không hề có chuyện đó.”
“Anh chưa từng thích ai khác ngoài em.”
Tôi sững người.
Anh nói tiếp:
“Anh chỉ thích bảo bối Lăng Sơ của anh — đôi khi đáng yêu, đôi khi biết nghe lời. Trước đây là thế, bây giờ vẫn vậy, và sau này cũng thế.”
Tim tôi đập thình thịch như nổi trống.
Câu nói ấy, khi thốt ra, so với một cái ôm hay một nụ hôn còn khiến tôi rung động gấp trăm lần.
Trái tim tôi được lấp đầy bằng vị ngọt dịu dàng.
Tôi lập tức quay người, ngồi lên đùi anh, quay mặt đối mặt, mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt anh:
“Thật chứ?”
“Thật.”
Anh khẽ thở dài:
“Nếu giả, em đấm anh luôn cũng được.”
Tôi vui đến mức nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy, tựa đầu vào bờ vai rộng rãi của Alpha thuộc về riêng tôi.
---
(bị ẻm lừa không dám mắng còn bị trách ngược ‘ anh chạ tin em’, 3 phần bất lực 7 phần như 3=))