Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu

Chương 20: Ngoại truyện 1



[Ngoại truyện 1]

Kỳ ph*t t*nh của tôi đến bất ngờ, lại trùng hợp va vào đúng kỳ mẫn cảm của Hạ Trầm Nguy.

Sáng thức dậy đầu óc hơi choáng váng, thân nhiệt cũng có phần tăng cao. Tôi cứ tưởng mình bị cảm thông thường, còn uống cả thuốc. Mãi đến chập tối, khi sau gáy bắt đầu nóng rát, pheromone tuôn trào, cả người như bị lửa thiêu đốt, tôi mới nhận ra—mình ph*t t*nh rồi.

Hạ Trầm Nguy vừa bước vào cửa đã ngửi thấy hương thơm lan tràn trong không gian, cùng lúc đó, pheromone lạnh lẽo sắc bén của Alpha cũng ập tới.

Tình trạng của anh ấy cũng không ổn, trong đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh bỗng bừng lên lửa nóng.

“Trầm…”

Tên còn chưa gọi hết, môi đã bị anh ấy chặn lại. Tôi không chịu thua, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn như đang tranh cao thấp.

Không nhớ nổi đã vào phòng ngủ thế nào.

Quần áo bị cởi ra, da thịt tr*n tr** chạm vào không khí khiến tôi rùng mình, nhưng chẳng mấy chốc đã bị hơi nóng nhấn chìm.

Đồng tử co rút, tầm nhìn mơ hồ. Trong ánh mắt lờ mờ, tôi nhìn thấy đuôi mắt Hạ Trầm Nguy ửng đỏ.

th* d*c nặng nề, tôi cố sức vòng chân ôm lấy eo anh ấy, đón lấy từng đợt sóng dữ dội.

Tựa như đông giá và xuân hồng đang va vào nhau trong từng nhịp thở, tuyết chưa tan lướt nhẹ qua vị ngọt trong nh** h** anh đào.

Căn phòng ngập tràn mê tình.

Kỳ mẫn cảm của Alpha kéo dài suốt ba ngày, phần lớn thời gian đều là anh ấy ôm lấy tôi mà quậy phá khắp mọi góc nhà.

Thậm chí còn dụ tôi mặc những "bộ đồ" kỳ quặc từng mua, rồi lại giật rách, phá hỏng.

Lần này thật sự là… trời đất không còn khái niệm.

---

[Ngoại truyện 2]

Hạ Trầm Nguy vắt chéo chân tựa vào ghế lô khuất sáng, ly rượu trong tay phản chiếu ánh băng lạnh.

Anh nhàm chán lắc ly, không định tham gia vào mấy trò nhạt nhẽo xung quanh.

Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian, xuyên qua tiếng nhạc ồn ã mà rơi thẳng vào tai Hạ Trầm Nguy.

—"Dính người thế, chi bằng nhốt vào góc bắt chuột luôn cho rồi.”

Anh lập tức giật mình thẳng lưng.

Ngẩng đầu nhìn, bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Omega với gương mặt tinh xảo ngẩng cằm, đầy chán ghét nhìn Alpha đang tán tỉnh. Gã Alpha to lớn kia không biết xấu hổ, còn nở nụ cười tự cho là quyến rũ: “Cay vậy à? Tôi thích.”

“Bé cưng, ít nhất cũng cho tôi một cơ hội theo đuổi chứ?”

Dứt lời, gã còn cố tình dùng giọng mềm mại lả lướt.

Dư Thù khẽ nhếch môi, lạnh nhạt đáp: “Được thôi, theo được thì có thưởng.”

Hạ Trầm Nguy nhíu mày.

Chỉ thấy gã Alpha càng cười đắc ý, gặng hỏi: “Thưởng gì?”

Dư Thù ngẩng đầu, nét ghê tởm hiện rõ trên mặt. Đôi môi hồng khẽ nhả ra từng chữ:

“Thưởng cho cái lễ truy điệu.”

Mặt Alpha tái mét.

Hạ Trầm Nguy thu lại tầm mắt, ngón tay gõ nhẹ lên ghế, tâm trạng tự dưng khoan khoái hẳn.