Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu

Chương 3



Xe chạy đều đều trên đường. Tôi muốn mở lời trò chuyện, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không tốt lắm của anh, đành thôi.

“Lâm Sơ, e là cậu vẫn chưa nhận thức rõ tình trạng của mình.”

Đang miên man thì Hạ Trầm Nguy chủ động lên tiếng:

“Cậu bị va chạm vào đầu.”

“Và tôi không phải là chồng của cậu.”

Tôi lập tức mở to mắt, không thể tin nổi, quay đầu nhìn anh:

“Anh… anh nói gì cơ?”

Tim tôi như treo ngược lên tận cổ, hỗn loạn không thể tả:

“Chồng ơi, anh không cần em nữa sao?”

Hạ Trầm Nguy thản nhiên nói: “Tôi vốn đâu có cần.”

Khoảnh khắc đó, tôi chắc trông như hoa lê gặp mưa, đáng thương đến mức khiến người ta không thể nhẫn tâm.

“Anh thấy em bị đập đầu rồi nên muốn nhân cơ hội giày vò em đúng không?”

Quả nhiên anh mềm lòng thật.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi biết mình cần phải làm gì đó, nhưng lại không thể diễn đạt được cảm xúc cho ra hồn.

Thế là tôi kín đáo dùng tay phải véo thật mạnh vào mình một cái.

Một giọt nước mắt đúng lúc lăn xuống má.

Hạ Trầm Nguy buột miệng rủa khẽ, hai tay siết chặt vô lăng:

“Cậu … cũng đủ độc đấy.”

Tôi ngoan ngoãn nói:

“Chồng à, anh biết mà, em không rời xa anh được đâu.”

Xe dừng lại trước một căn biệt thự.

Tôi quay đầu nhìn ra, mặt lập tức tái nhợt, vẻ sợ hãi hiện rõ.

Giọng tôi run run như sắp khóc:

“Chồng ơi, đây không phải là nhà của tụi mình mà…”

Sắc mặt Hạ Trầm Nguy cứng lại.

Hai giây sau, anh nói:

“Cậu tỉnh lại đi. Tôi chỉ đưa cậu đến nghỉ tạm thôi, không được à?”

Đây là nơi anh từng sắp xếp cho tôi ở, khi tôi vẫn còn là “em bé” trong mắt anh.

3

Kể từ sau khi kết hôn, tôi chuyển đến ở tại nhà họ Hạ. Từ đó chưa từng quay về căn biệt thự cũ này lần nào.

May là Hạ Trầm Nguy nhanh chóng nổ máy, đưa tôi trở về “nhà của chúng tôi”.

---

Cuối cùng cũng về đến nhà.

Tôi thả lỏng người nằm vật ra chiếc sofa mềm mại, cảm giác như vừa sống sót sau thảm họa.

Nằm được một lúc, thấy khát nước, tôi liền đứng dậy đi vào bếp rót nước.

Nhưng rồi kinh ngạc phát hiện… chiếc ly quen thuộc của tôi đã biến mất!

Không chỉ cái ly, mà cả bàn chải đánh răng, bộ đồ ăn, quần áo, vật dụng cá nhân — tất cả đều không cánh mà bay!

Tôi cố nén cảm giác hoảng hốt và đau lòng, lên tiếng hỏi Hạ Trầm Nguy:

“Chồng ơi… đồ của em đâu rồi?”

Dù cố gắng giữ bình tĩnh, giọng tôi vẫn run lên rõ rệt.

Hạ Trầm Nguy khoanh tay đứng cách đó không xa, nhếch môi cười lạnh:

“Sao, bước tiếp theo là muốn đăng ký tài sản chung à? Hay dứt khoát đổi luôn sổ đỏ sang tên em?”

Anh đã thay đổi rồi — tôi buộc phải thừa nhận điều đó.

Anh không còn nhẹ nhàng dỗ dành tôi, không còn dịu dàng ôm tôi vào lòng, không còn cuồng nhiệt hôn tôi bằng sự gấp gáp như ngày xưa nữa…