Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu

Chương 5



5

Đêm xuống.

Tôi ngồi bên mép giường, mặc bộ đồ ngủ mới được trợ lý của Hạ Trầm Nguy mang tới, kiên nhẫn đợi anh.

Vài phút sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Hạ Trầm Nguy đi ra, vừa lau tóc ướt.

Tôi đã chỉnh lại tạo hình, chọn đúng vị trí đẹp dưới ánh đèn trần để gương mặt trông vừa dịu dàng vừa nổi bật nhất.

Lúc anh bước ra, tôi cố tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Dưới ánh đèn vàng dịu, gương mặt trắng ngần của tôi chắc chắn đẹp đến mức không ai nỡ rời mắt!

Không ngờ Hạ Trầm Nguy lại lùi nửa bước không chút do dự, lông mày giật mạnh:

“Cậu đang đóng phim kinh dị hả?”

Tôi bĩu môi. Đúng là Alpha đầu gỗ, chẳng hiểu gì về lãng mạn hết.

Cũng không buồn chấp, tôi tiếp tục nói:

“Chồng ơi, khuya rồi, mình đi ngủ thôi.”

Cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo choàng của anh lộ ra lấp ló, khiến tôi vô thức l**m môi, mặt đỏ bừng.

Tôi tủi thân nói:

“Anh nói vậy khác gì bảo em nhảy luôn từ ban công xuống đâu…”

Hạ Trầm Nguy thở dài, xoay người một vòng như đang cố nén cảm xúc.

“Ngủ phòng bên cạnh. Nhanh lên.”

Anh… thỏa hiệp rồi.

Chúng tôi không tách giường, nhưng chia chăn.

Tôi tất nhiên là không vui chút nào, nhưng Hạ Trầm Nguy giải thích:

“Cậu nên ngoan ngoãn một chút. Hôm nay tôi nhờ thầy xem quẻ, nói gần đây chúng ta không nên đắp chung chăn, kẻo… phá sản.”

Nghe vậy, lời định phản đối nghẹn ngay trong cổ.

Thôi được, dù tài sản chỉ là ưu điểm phụ của anh… nhưng nếu phá sản thật, thì cả hai đứa chỉ còn cách ra đường ngủ.

Tôi ôm chăn, ấm ức nhắm mắt lại.

6

Thẻ phụ của tôi… mất rồi!

Lúc phát hiện ra chuyện này, tôi như bị sét đánh giữa trời quang.

Tôi là một Omega chẳng có ai chống lưng ngoài Hạ Trầm Nguy.

Không có thẻ của anh, sau này tôi ăn uống tiêu xài— à không, sinh hoạt kiểu gì đây?

Thế nên, hôm đó sau khi anh đi làm về, tôi rụt rè tiến lại gần, định mở miệng nói chuyện.

Dù sao tôi cũng không phải loại Omega ham vật chất, đặt nặng tiền bạc, nên việc mở lời xin tiền thật sự rất khó xử.

Hạ Trầm Nguy liếc mắt nhìn tôi một cái… rồi lặng lẽ… dịch ra xa ba bước.

Tim tôi đau nhói. Cuối cùng vẫn quyết tâm lên tiếng:

“Chồng à…”

“Cái thẻ anh đưa em… em làm mất rồi. Anh có thể… đưa thêm cho em chút tiền không?”

“?”

Giọng Hạ Trầm Nguy đầy ngỡ ngàng:

“Tôi còn chưa thu tiền thuê nhà của cậu mà cậu đã đòi tiền tôi?”

Tôi ngơ ngác:

“Nhưng… chẳng phải trước giờ đều là anh cho em tiền à? Giờ em hết tiền rồi…”

Anh cười lạnh:

“Tháng trước cậu vừa cướp của tôi một dự án còn gì.”

Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì. Nhưng nghe vậy thì chắc là… anh không muốn cho tiền rồi.

Tôi rầu rĩ cúi đầu, nói nhỏ:

“Thôi vậy, anh không muốn cũng không sao… Em sẽ tự nghĩ cách. Cùng lắm thì… ra ngoài bán hàng rong.”

Hạ Trầm Nguy:

“Vậy thì đi càng xa càng tốt. Tốt nhất là ra hẳn khu Đông thành phố.”

...Khu Đông cách đây xa chết đi được.