Hiểu Lầm Kẻ Thù Là Chồng Yêu

Chương 9



Tôi nghe thấy tiếng anh đi vào sân, vội vàng vào thế sẵn sàng.

Ngồi ở bàn gần cửa ra vào, xắn tay áo đúng một nếp, để lộ ngón tay dài trắng trẻo đang lật sách.

Ngay khoảnh khắc Hạ Trầm Nguy bước qua cửa, tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt dịu dàng, khóe môi khẽ cong:

“Ông xã, anh về rồi đấy à?”

Hạ Trầm Nguy lập tức khựng lại:

“Cậu...”

“Anh đi công tác à?”

“Không.”

Sợ anh không nhìn rõ, tôi bưng sách bước tới gần.

“Anh còn nhớ hồi em giống thế này không?”

Hạ Trầm Nguy rút cuốn sách khỏi tay tôi, bất ngờ bật cười:

“Đọc sách lớp ba tiểu học? c** nh* thật đấy, Thư Sơ.”

Tôi đơ người. Cuốn sách là do tôi mượn tạm từ một dì trong khu nhà, bà ấy nói cầm đại quyển nào cũng được nên tôi không kiểm tra.

Ai ngờ lại là sách giáo khoa!

Tôi đỏ mặt, giấu sách ra sau lưng:

“Chuyện đó không quan trọng.”

Tôi chớp mắt:

“Em cố tình ăn mặc thế này cho anh xem đó, thấy đẹp không?”

Hạ Trầm Nguy nhìn tôi chằm chằm vài giây.

Bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, hiếm hoi không châm chọc:

“Được, cũng tạm.”

Tôi được nước làm tới, lập tức nhào vào lòng anh.

Lần này anh không đẩy tôi ra, tay đặt sau lưng tôi, ôm lấy eo, kéo tôi sát vào lòng.

Vừa ôm, tôi vừa kể lại kỷ niệm:

“Ông xã, anh còn nhớ không?”

“Hồi đại học, em bị người ta ức h**p trong quán bar, chính anh là người như thiên thần xuất hiện cứu em.”

“Sau đó anh bảo em đi theo anh, giúp em đóng học phí, còn lo tiền viện phí cho mẹ em đang bệnh nặng... Chắc từ khi đó, em đã thích anh rồi.”

Hạ Trầm Nguy trầm mặc một lúc.

“À, mẹ em ở nước ngoài giờ khỏe không?”

Tôi gật đầu:

“Đúng rồi, lúc đó anh còn đưa mẹ em tới bệnh viện tốt nhất bên đó mà.”

Chúng tôi ôm nhau thêm một lúc, anh mới nhẹ nhàng gỡ tôi ra.

Rồi dắt tay tôi ra sofa phòng khách, bất ngờ nói:

“Cho tôi xem điện thoại của cậu.”

Tôi mở khóa, đưa cho anh.

Hạ Trầm Nguy xác nhận:

“Cho tôi xem thật?”

Tôi gật đầu:

“Ừm.”

Người chồng mà ghen là người chồng thật lòng. Anh để tâm như thế, chứng tỏ trong tim anh vẫn có tôi!

Sau đó, tôi thấy Hạ Trầm Nguy mở một biểu tượng màu đỏ trong điện thoại tôi, lướt lướt tìm gì đó.

Đó là app tôi dùng để đọc tiểu thuyết giải trí, lâu rồi không mở ra.

Tôi không biết anh đang định làm gì, nhưng một Omega ngoan ngoãn biết điều tất nhiên sẽ không chất vấn, nên tôi im lặng.

Chỉ lặng lẽ nhìn anh lướt màn hình, thần sắc thay đổi liên tục — từ kinh ngạc, ngạc nhiên, bất lực rồi trở nên vô cảm, biến hóa phong phú vô cùng.

Một lúc sau, anh khẽ thở dài:

“Tìm ra rồi, nguồn gốc của mọi tội ác.”

10

Tôi không rõ Hạ Trầm Nguy đã thấy gì trong điện thoại tôi.

Chỉ cảm nhận được thái độ của anh hôm nay mềm mỏng hơn hẳn so với lúc tôi mới xuất viện.

Xem ra chiêu trò có tác dụng.

Tôi tin chắc, chẳng bao lâu nữa là anh sẽ quay đầu lại bên tôi thôi.