"Đúng rồi, chú là chú Thẩm đây." Thẩm Vũ Nông nghẹn ngào: “Cháu liếc nhìn chú một cái đi!"
Vẻ hoảng sợ trên mặt Tuyên Vân Lam hơi tan đi nên hơi mở mắt ra. Màn cửa bị kéo lại nên trong phòng u ám đi rất nhiều.
Bà ấy dần dần thích ứng với độ sáng trong phòng nên giương mắt nhìn về phía Thẩm Vũ Nông.
"Chú Thẩm!" Tuyên Vân Lam vừa mừng vừa sợ, nước mắt như vỡ đê: “Chú Thẩm, thật là chú sao? Cháu... Cháu không nằm mơ đó chứ?”
"Không có, cháu không nằm mơ!" Thẩm Vũ Nông vừa khóc vừa cười: “Cháu ô xem người ôm lấy cháu là ai? Xem thật kỹ vào!"
"Ai..." Tuyên Vân Lam ngơ ngác lẩm bẩm rồi dùng hết sức lực đẩy Lâm Vũ ra. "Mẹ!" Lâm Vũ nhẹ giọng kêu gọi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Một tiếng "Mẹ" lập tức làm toàn thân Tuyên Vân Lam run rẩy.
"Con... Con là... Tiểu Vũ?" Giọng Tuyên Vân Lam khàn khàn, trên mặt không có mừng rỡ mà là sợ hãi.
Bà ấy sợ đây là một giấc mộng, cũng sợ đây không phải con mình.
"Đúng ạ, con chính là Tiểu Vũ! Con đã về Lâm Vũ nghẹn ngào nắm lấy hai †ay mẹ rồi đặt lên mặt mình: “Mẹ nhìn kỹ Tiểu Vũ đi, xem thật kỹ..."
"Tiểu Vũ..." Tuyên Vân Lam thì thầm, gương mặt trắng bệch kề sát đến, cẩn thận nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mắt.
Mười lăm năm không gặp, bà ấy sớm đã không nhận ra con mình. Ấn tượng của bà ấy đối với con trai còn dừng lại khi hắn bảy tuổi. Tuyên Vân Lam run rẩy dùng hai tay vuốt v e mắt, mũi, miệng của Lâm Vũ...
Mặc dù dáng vẻ của hắn đã thay đổi, nhưng còn có thể lờ mờ nhìn ra đôi nét khi còn bé.
Ngay cả như vậy Tuyên Vân Lam vẫn không thể tin được, nước mắt rươm rướm, run rẩy hỏi: "Con... Thật là Tiểu Vũ?"
Lâm Vũ khóc không thành tiếng, chỉ dùng sức gật đầu.
"Vân Lam, cậu ấy thật sự là Tiểu Vũ!" Thẩm Vũ Nông cực kỳ bi thương mà nói: "Cháu không nhận ra cả con mình sao?"