Kể từ khi biết được sự thật, bà ấy đã không gọi điện cho Lâm Vũ, vì vậy, bà ấy không biết Nam Cung Bác đã chết hay chưa.
“Mẹ muốn con giết ông ta sao?” Lâm Vũ đổ đầy nước vào bình, quay người lại hỏi.
"Mẹ... Tuyên Vân Lam có chút nghẹn lại, đau đớn lắc đầu: "Mẹ không biết."
"Ông ta chưa chết."
Lâm Vũ bưng bình tưới nước đi tới: “Con đánh gãy một tay của ông ta, khiến ông ta trở thành phế nhân! Mẹ không cần gấp gáp, có thể từ từ suy nghĩ, nếu mẹ muốn ông ta chết, con có thể giết bất cứ lúc nào!"
Môi Tuyên Vân Lam run lên, vừa khóc vừa nói: "Có thể mẹ không biết mình có cần thay ông ta đền mạng cho ông nội con và cha con hay không, nhưng mẹ biết cả đời này mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!"
Tha thứ? Sao có thể chứ!
Không trải qua thì đừng khuyên nhủ người khác.
Người chết là người chồng mà bà ấy yêu thương nhất và người cha chồng đáng kính nhất!
Cho dù Nam Cung Bác có là cha ruột thì bà ấy cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.
“Con cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.”
Lâm Vũ gật đầu, trịnh trọng nói: “Với con, chỉ có oán hận rõ ràng, không có một giọt máu đào hơn ao nước lãi!”
Tuyên Vân Lam nhẹ nhàng nói "ừ" một tiếng, sau đó run rẩy cầm lấy bình tưới từ tay Lâm Vũ, bắt đầu tưới một bông hoa khác.
Một lúc lâu sau, bà ấy đưa tay lau nước mắt, bình tĩnh nói: "Con muốn xử lý ông ta thế nào cứ tự mình quyết định, không cần phải nói cho mẹ biết nữa."
"Dạt" Lâm Vũ đồng ý rồi nói thêm: “Nam Cung thế gia rất nhiều người đã tới Giang Bắc, trong đó có mẹ ruột của mẹ- Nhậm Đồng Hoa! Mọi chuyện xảy ra năm đó
đều do một mình Nam Cung Bác sắp đặt, tất cả mọi người trong Nam Cung thế gia đều không biết, mẹ có muốn gặp họ hay không đều tùy thuộc vào mẹ. ”
Tay đang tưới hoa của Tuyên Vân Lam chợt run lên, bình tưới nước trong tay suýt rơi xuống đất.
Sau khi cố gắng ổn định tinh thần, hai mắt bà ấy đỏ hoe nói: "Không gặp! Mẹ... vẫn là không bước qua được rào cản trong lòng!"