“Chỉ chút can đảm này mà còn dám cản đường?” Dương Tiêu khinh thường nói.
Con ngươi của Lương Mãnh co rút lại, ánh mắt nhìn Dương Tiêu tràn đầy sợ hãi, sợ Dương Tiêu sẽ thật sự giêt mình.
Ngay lúc nãy khi Dương Tiêu bóp cò, chỉ trong một giây ngắn ngủi anh đã thay đôi vị trí, băn vào mặt đât chứ không phải trên người Lương Mãnh.
Xét cho cùng hôm nay là ngày quan trọng chôn cất bà Triệu, nhìn thây máu không may, Dương Tiêu chỉ muôn bình yên đưa tiễn bà Triệu trong chặng đường cuôi cùng.
“Phù!” Xác định không phải bắn lên người mình, Lương Mãnh như được miễn tội chết.
Anh ta chỉ cảm thấy mình vừa bước qua quỷ môn quan, nêu vừa rồi đạn rơi vào người mình, chắc chắn mình sẽ chết thẳng cẳng.
Đồng thời, thầy Dương Tiêu không giêt Lương Mãnh, những người nhà họ Triệu như trút được gánh nặng.
Dù thê nào thì đây cũng là một mạng người, không nói đên chuyện trong đám tang thây máu không may, nêu Lương Mãnh thật sự chết, chắc chắn Dương Tiêu sẽ gặp rắc rồi lớn.
“Chết tiệt!” Triệu Văn Triết đứ ng sau đám đông chứng.
kiến cảnh này sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Anh ta cho rằng Dương Tiêu sẽ thực sự dám giết Lương Mãnh, nhưng không ngờ Dượng Tiêu lại đang dọa đôi phương.
Nêu Lương Mãnh thực sự chêt, Dương Tiêu sẽ xong đời.
Tôn Phú Quý giật nảy mình, ông ta thực sự không ngờ Dương Tiêu lại độc ác tàn nhân như vậy, hoàn toàn khiến ông ta sợ hãi.
Dương Tiêu liếc nhìn những người nhà họ Lương, lạnh lùng nói: “Sao hả? Còn không cút?” Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, đám người nhà họ Lương bị doạ co rụt đâu lại, hoàn toàn Bị hơi thở mạnh mẽ của Dương Tiêu làm cho chắn động.