Ánh mắt như vậy, thật xa lạ! Xa lạ đến mức, Kỷ Thư Hàn suýt nữa không nhận ra người con gái đang đứng trước mặt mình. Trong chốc lát, hắn thế nhưng có chút sợ hãi. Hai chân bất giác lùi lại một bước nhỏ.
Trong đôi mắt đen lạnh băng của Kỷ Vân Thư, tràn ra một vẻ kiên nghị. Lại lần nữa mở miệng: “Loan Nhi là người thân duy nhất của ta trên đời này, ta tuyệt đối sẽ không để nó c.h.ế.t oan, ta không chỉ muốn tra, còn sẽ tra tỉ mỉ!”
“…” Toàn bộ đại sảnh, lặng ngắt như tờ! Loan Nhi là người thân duy nhất của nàng? Vậy bọn họ tính là gì?
Người phản ứng lại đầu tiên, lại là Kỷ Nguyên Chức. Tiến lên, có vẻ hơi trách mắng, nói: “Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, nói cái gì Loan Nhi là bị người ép chết, đều là không có chứng cứ, ngươi chẳng lẽ còn ngại chuyện náo loạn chưa đủ lớn sao? Con tiện tỳ đó rõ ràng là sợ tội tự sát, nó thay ngươi rửa sạch tội danh, nếu không ngươi nghĩ, ngươi có thể đứng ở đây sao?” Lời lẽ đanh thép!
Ngay cả Kỷ Mộ Thanh cũng tham gia, đi tới, nhướng mày. Nói: “Tam đệ nói đúng, không có chứng cứ liền nói Loan Nhi không có hạ độc g.i.ế.c người, lại nói nó là bị người ép chết, đều thành, ngươi còn muốn trở lại nhà giam, ôm tội danh hạ độc g.i.ế.c người lên đầu mình sao?”
“Đừng làm mất mặt Kỷ gia chúng ta nữa!” Kỷ Nguyên Chức hừ một tiếng.
Người xướng người họa, thật giống hai con khỉ múa diễn! Tuyệt phối!
Kỷ Uyển Hân ho hai tiếng, đóng vai người hòa giải. Yếu ớt mở miệng nói: “Đại tỷ, tam đệ, các ngươi đừng nói như vậy, Vân Thư nàng không phải có ý đó.”
“Ngươi câm miệng cho ta.” Kỷ Mộ Thanh trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi còn có phải họ Kỷ không? Khuỷu tay cong ra ngoài.”
Ra ngoài cong? Quả nhiên, căn bản chưa bao giờ coi Kỷ Vân Thư là người nhà!
Nghe một phen lời nói, Kỷ Vân Thư bỗng nhiên cong môi, mang theo một tia châm biếm. Giờ phút này, nàng thế nhưng cảm thấy có bọn họ có vài phần đáng thương.
Đại khái là chú ý tới nụ cười mỉa mai trên khóe miệng nàng, Kỷ Nguyên Chức chất vấn nàng. “Ngươi cười cái gì?”
Nàng mắt lạnh nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói: “Ta cười các ngươi đáng thương, đáng thương tồn tại, lại chỉ là một khối thể xác, ngay cả người c.h.ế.t cũng không bằng!”
“Ngươi dám nói chúng ta không phải người?” Kỷ Mộ Thanh nổi giận, giơ tay chuẩn bị đánh nàng, khoảnh khắc vung xuống, thế nhưng bị Kỷ Vân Thư bắt lấy cổ tay. Đồng thời, giơ tay mình lên.
Bốp! Hung hăng đánh vào má trái đã tô son trát phấn quá độ của Kỷ Mộ Thanh!
Tất cả mọi người kinh ngạc! Trong lúc kinh ngạc, Kỷ Nguyên Chức tức giận đến điên cuồng, không ngờ Kỷ Vân Thư lại dám đánh người! Vì thế một tay kéo Kỷ Mộ Thanh còn chưa phản ứng lại ra sau lưng mình, nâng bàn tay to lên. Mắt thấy sắp vung vào mặt Kỷ Vân Thư.
Một khắc sau, thế nhưng bị một bàn tay to hữu lực nắm lấy, lại dùng lực, suýt nữa bẻ gãy cổ tay hắn!
“A!” Theo cơn đau trên cổ tay không ngừng tăng thêm, Kỷ Nguyên Chức khuỵu gối xuống, đau đến mồ hôi đầm đìa.
Đôi đồng tử thị huyết âm lãnh của Cảnh Dung, như là được rót đầy thủy ngân, mang theo độc, nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên Chức. “Đồ hỗn xược, người của bổn vương ngươi cũng dám động!” Hắn đốt ngón tay dùng sức, tựa như muốn bóp nát xương tay của Kỷ Nguyên Chức!
Kỷ Thư Hàn nhìn thấy là Cảnh Dung, kinh ngạc, lập tức liền quỳ xuống, nằm trên mặt đất. “Tham… kiến Dung Vương.”
Tiếp theo nháy mắt, trong đại sảnh trừ Kỷ Vân Thư, đều quỳ gối trên mặt đất.
Mắt hẹp dài của Cảnh Dung liếc qua, không cho bọn họ dậy. Quỳ, quỳ cho tốt!
Kỷ Nguyên Chức vặn vẹo khuôn mặt đau đớn, quỳ một gối trên mặt đất, tay bị Cảnh Dung nắm chặt giơ lên đỉnh đầu, gần như biến dạng. Bởi vì quá đau, hắn ngay cả lời xin tha cũng không nói nên lời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mắt thấy con trai mình sắp bị gãy tay, Kỷ Thư Hàn sắc mặt lo lắng. Vội vàng cầu xin: “Vương gia, tiểu nhi không hiểu chuyện, va chạm ngài, còn xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhi.”
“Nó không phải va chạm bổn vương, mà là va chạm Vân Thư.” Làm trò mọi người gọi nàng là “Vân Thư”, mang theo một vẻ “nàng là của ta” bá đạo.
Kỷ Thư Hàn sắc mặt xanh mét. “Vương gia, tiểu nhi chỉ là… chỉ là…”
“Thôi!” Cảnh Dung một lời ngắt lời. Cánh tay vung lên, đốt ngón tay buông ra. Tay Kỷ Nguyên Chức liền hung hăng đập vào góc bàn. Rầm một tiếng! Đau đến hắn mắt rưng rưng.
Kỷ Vân Thư lại tiếp tục nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên Chức, chất vấn hắn: “Ngươi tại sao phải ép c.h.ế.t Loan Nhi? Tại sao? Đó là một mạng người, ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, phải ép c.h.ế.t nó mới thôi.”
“Ta…”
“Ngươi nhìn nó ở trước mặt ngươi thắt cổ mà chết, ngươi làm như vậy, lẽ nào không sợ ác mộng quấn thân sao?”
Đồng tử Kỷ Nguyên Chức đột nhiên mở to, tràn đầy hoảng sợ. Khóe môi run rẩy: “Ta không muốn ép c.h.ế.t nó, ta chỉ là… hồ đồ, ta là nhất thời hồ đồ, vì thanh danh của Kỷ gia ta, ta mới có thể làm như vậy, nhưng ta thật sự không muốn ép c.h.ế.t nó!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Thừa nhận! Thừa nhận là được!
Kỷ Vân Thư cố nén nước mắt, cảm giác đau lòng, lại là xuyên tim!
“Đây không phải thật.” Kỷ lão phu nhân bổ nhào vào bên cạnh Kỷ Nguyên Chức, khóc lóc kể lể: “Nguyên Chức, ngươi làm sao lại làm ra chuyện này!”
Kỷ Mộ Thanh cũng ngây người, dường như đã quên cái tát vừa rồi trên mặt. Vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Tam đệ, ngươi…”
“Ta không muốn, ta chỉ là nhất thời hồ đồ mới có thể làm như vậy, ta thật sự không muốn.” Kỷ Nguyên Chức kích động.
Cảnh Dung mắt lạnh nhìn, không hề động lòng. “Người đâu.” Hắn gọi một tiếng.
Trên xà nhà, đột nhiên nhảy xuống năm sáu thị vệ, đứng ở ngoài đại sảnh, hai tay chắp lại. “Vừa rồi nói gì, các ngươi đều nghe thấy chứ?”
“Hồi Vương gia, nghe thấy.”
“Được, đưa Kỷ Nguyên Chức đến nha môn, để Lưu đại nhân, thẩm vấn cho kỹ.”
“Vâng.” Mấy thị vệ tiến vào, đỡ Kỷ Nguyên Chức đang nằm trên mặt đất ra ngoài kéo!
“Cha, tổ mẫu, cứu con.” Kỷ Nguyên Chức hét lớn, giọng nói sợ hãi đều run rẩy.
“Nguyên Chức.” Kỷ lão phu nhân đưa tay bắt hắn, lại bắt hụt.
Rốt cuộc, Kỷ Thư Hàn từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, lập tức quỳ xuống. Xin tha: “Cầu Vương gia thủ hạ lưu tình, tiểu nhi cho dù phạm sai lầm, cũng là nhất thời hồ đồ, cầu Vương gia giơ cao đánh khẽ, tha cho nó.”
“Nhất thời hồ đồ? Tha nó?” Cảnh Dung lặp lại lời hắn, sắc mặt nghiêm túc: “Nhân mạng quan trọng, thế mà luôn mồm nói hai chữ hồ đồ.” Hoang đường!