Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 105: Nghiệm Độc



Từ đôi môi nhợt nhạt ấy, một câu nói khẽ thốt ra.

 

Lồng n.g.ự.c Cảnh Dung chấn động, chàng gạt bỏ hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ánh mắt đầy tò mò nhìn nàng, định bụng sẽ tiếp tục lắng nghe!

 

Bàn tay Kỷ Vân Thư giấu trong ống tay áo bất giác siết chặt, giọng nàng chợt dịu đi, gương mặt thoáng nét hoài niệm.

 

“Ta còn nhớ, lần đầu tiên gặp Kỷ Bùi, hắn đứng sau lưng nhị ca ta, mặc một bộ áo bào xám đã bạc màu vì giặt giũ nhiều lần, đầu luôn cúi gằm, chẳng dám nhìn ai. Hắn không nhớ bất cứ điều gì, nhị ca bèn đặt cho hắn một cái tên, gọi là Kỷ Bùi, với ý nghĩa là mầm non tháng ba. Cũng từ lúc ấy, hắn trở thành nghĩa tử của Kỷ phủ.”

 

Khi nói, khoé môi nàng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt như sương khói.

 

“Chẳng hiểu vì sao, hắn luôn thích lẽo đẽo theo sau ta, và ta cũng dần quen với sự hiện diện của hắn. Hắn rất thông minh, dường như chuyện gì cũng biết. Hắn dạy ta làm thơ, dạy ta viết chữ, chỉ cần là thứ ta muốn, hắn đều liều mạng mang về. Ba năm trôi qua thật nhanh. Ta sẽ không bao giờ quên mùa đông năm ấy, hắn đứng dưới gốc mai già, tay ngắt một nhành mai, dùng đôi mắt tuyệt đẹp đó nhìn ta, dịu dàng cười. Kỷ Bùi khi ấy, dường như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan biến. Chàng nói, đợi ngày chàng khải hoàn trở về, sẽ cưới ta làm vợ.”

 

Bao năm qua, nàng chưa từng kể với ai về Kỷ Bùi.

 

Người con trai ấy, mãi sống trong tim nàng.

 

Và nàng, dường như cũng giống những người khác trong Kỷ gia.

 

Cái tên ấy, nàng không thể nhắc, cũng không dám nhắc!

 

Sắc mặt Cảnh Dung khẽ thay đổi, nụ cười trên môi nàng càng rạng rỡ, lòng chàng lại càng thêm mất mát.

 

Lúc này, Kỷ Vân Thư thu ánh mắt khỏi màn mưa phùn, một lần nữa nhìn lên di ảnh.

 

Đôi mắt nàng chợt dâng lên một tia căm hận. “Thế nhưng ngay tối hôm đó, cha ta, đã dùng cây roi ngựa của ông, quất Kỷ Bùi ba mươi roi, nói hắn bại hoại gia phong, còn muốn cưới muội muội của mình làm vợ. Ba mươi roi ấy, không thiếu một roi nào, quất thẳng lên lưng chàng. Chàng ngã trong vũng máu, dùng đôi mắt vằn tơ m.á.u nhìn ta, tràn đầy áy náy. Chàng sợ hãi lời hứa của mình không thể thực hiện, sợ hãi bỏ lại ta một mình. Nhưng cho đến khoảnh khắc chàng nhắm mắt, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta khiêng chàng đi. Ta đã liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị vô số cánh tay giữ chặt.”

 

“Cho đến ngày hôm sau, ta đến bãi tha ma, lật giở tất cả thi thể, nhưng vẫn không thể tìm thấy Kỷ Bùi. Ta tin chắc rằng, chàng nhất định vẫn còn sống, chàng sẽ thực hiện lời hứa với ta, nhất định sẽ khải hoàn trở về, cưới ta làm vợ.”

 

Trong mắt người nhà họ Kỷ, Kỷ Bùi đã chết.

 

Nhưng Kỷ Vân Thư không tin, nàng tin chắc chàng sẽ trở về. Lời hẹn ước hai năm, nàng sẽ không từ bỏ cho đến giây phút cuối cùng!

 

Cảnh Dung im lặng, vẫn chăm chú nhìn nàng.

 

Nhìn đôi mắt nàng dần hoe đỏ, cổ nàng nghẹn lại, môi cắn chặt, rồi nàng quay đầu nhìn Loan Nhi đang nằm trong chiếc quan tài cũ nát.

 

Giọng nàng đầy day dứt, “Là ta đã hại c.h.ế.t Loan Nhi. Nếu ta không cố chấp giữ lấy lời hẹn ước đó, ta đã sớm mang Loan Nhi rời khỏi Kỷ phủ. Giờ này, con bé đã không phải nằm trong cỗ quan tài lạnh lẽo kia.”

 

Nước mắt trào ra từ khoé mi, đau thương và tự trách.

 

“Không phải lỗi của nàng.” Cảnh Dung cất lời.

 

Chàng tiến lại gần nàng hai bước, vươn tay ôm lấy thân hình đang run rẩy của nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy guộc.

 

Nàng không đẩy chàng ra. Hơi ấm từ lồng n.g.ự.c ấy dường như đã sưởi ấm hoàn toàn cơ thể lạnh băng của nàng.

 

“Vạn sự trên đời, nếu sớm có thể đoán trước được, thì đâu còn nỗi đau ly biệt?”

 

Lời của Cảnh Dung chậm rãi vang lên bên tai nàng.

 

Người đàn ông này, mỗi khi nghiêm túc, lời nói đều mang đậm triết lý!

 

Hồi lâu sau…

 

Kỷ Vân Thư nén nước mắt trở lại, tách ra khỏi vòng tay Cảnh Dung, cúi đầu, giữa đôi mày hiện lên một nét kiên định.

 

Nàng hít một hơi thật sâu, “Bây giờ, điều quan trọng nhất là phải tìm ra hung thủ đã đầu độc Vệ bá phụ và Vệ bá mẫu.”

 

Cảnh Dung gật đầu, “Nếu Loan Nhi trong sạch, vậy thì nàng vẫn là nghi phạm. Vụ án này, quả thực phải nhanh chóng điều tra cho rõ.”

 

Lời này không khác gì một hồi chuông cảnh tỉnh!

 

Sắc mặt Kỷ Vân Thư trở nên nghiêm trọng, “Bây giờ ta muốn đến Vệ phủ một chuyến, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó. Nhưng lại lo rằng, người của Vệ phủ sẽ không cho ta vào.”

 

Cảnh Dung nhíu mày.

 

Chàng vội nói, “Bổn vương đã đến đó rồi, những thứ nàng có thể cần, cũng đã tìm giúp nàng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thứ gì?”

 

“Nàng theo ta.”

 

Chàng nắm lấy tay nàng, nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang, đưa nàng đến Quảng Cừ viện.

 

Chàng lấy ra một chiếc khăn tay, một bầu rượu và hai chiếc ly!

 

Chàng giải thích từng thứ, “Trong khăn tay có một mảnh gỗ vụn rất nhỏ, được tìm thấy trong ly trà có độc. Bầu rượu và hai chiếc ly này là đồ mà hai vị trưởng bối nhà họ Vệ đã dùng trong đêm tiệc, nhưng đã được rửa sạch, không biết còn dùng được không?”

 

Kỷ Vân Thư mở khăn tay ra, bên trong là một mảnh gỗ vụn nhỏ đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ không thể thấy được.

 

“Có lân phấn không?” Nàng hỏi.

 

Cảnh Dung lập tức gọi ra ngoài, một thị vệ bước vào, chàng ra lệnh, “Lập tức lấy một ít lân phấn đến đây.”

 

Thị vệ tuân mệnh, một lát sau đã mang đồ tới.

 

Kỷ Vân Thư dùng đầu ngón tay chấm một ít lân phấn, rắc lên mảnh gỗ vụn.

 

Ngay lập tức, mảnh gỗ chuyển sang màu đen.

 

“Mảnh gỗ này có độc.” Nàng kết luận, rồi lại suy tư, “Nhưng mảnh gỗ này, rốt cuộc là gì?”

 

Nàng đưa chiếc khăn tay lên mũi ngửi, mảnh gỗ tuy nhỏ, nhưng Kỷ Vân Thư vẫn ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng.

 

Cảnh Dung hỏi nàng, “Sao rồi?”

 

Nàng đặt khăn tay xuống, mày nhíu chặt, nói, “Trên mảnh gỗ này không chỉ có trấm độc, mà còn có mùi rượu, nhưng… đây là thứ gì?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Không nghĩ ra được.

 

Nàng bèn cầm lấy bầu rượu, chuẩn bị rắc lân phấn vào.

 

Cảnh Dung hỏi nàng, “Thứ này đã rửa sạch rồi, liệu có thử ra được không?”

 

“Chỉ cần là nơi đã dính trấm độc, nếu không dùng nước đường trắng để rửa thì sẽ không bao giờ sạch hết được.”

 

Vừa nói, nàng vừa rắc lân phấn vào bầu rượu, nhưng không thấy có gì bất thường.

 

Lại làm tương tự với hai chén rượu, mặt trong của chén quả nhiên biến thành màu đen.

 

Điều này khiến Kỷ Vân Thư hoàn toàn bối rối.

 

Nàng lẩm bẩm, “Sao lại có thể như vậy?”

 

Cảnh Dung cũng cảm thấy kỳ lạ, “Bầu rượu không có độc, chỉ có hai chén rượu có độc. Lẽ nào, có kẻ đã hạ độc vào ly khi rót rượu?”

 

Phân tích này không phải là không có khả năng!

 

Kỷ Vân Thư gật đầu, cẩn thận suy nghĩ, “Vậy thì lúc đó, người rót rượu cho hai vị ấy là ai?”

 

“Muốn biết thì bây giờ đến Vệ phủ.”

 

“Bây giờ sao?”

 

Người nhà họ Vệ, liệu có cho nàng vào không?

 

Dường như biết được nỗi băn khoăn của Kỷ Vân Thư, Cảnh Dung nói thẳng, “Nàng đừng lo, nàng và ta cứ đàng hoàng đi vào, tự nhiên sẽ không có ai dám cản.”

 

Phải rồi, chàng là Vương gia!

 

Là một tôn Phật sống!

 

Hơn nữa còn là một tôn Phật thượng đẳng.

 

Một mệnh lệnh của chàng, người c.h.ế.t cũng có thể sống lại, một Vệ phủ nho nhỏ, chàng đi ngang cũng không ai dám cản.