Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 109: Mưu Phản?



Tiết trời tháng hai, mưa phùn lất phất, giăng kín lối đi.

 

Về khuya, mưa chuyển thành tuyết lớn, từng bông, từng bông rơi xuống, chồng chất lên nhau. Chẳng bao lâu, mái ngói, mặt đường đã phủ một màu trắng xoá.

 

Dưới mái hiên, trong căn phòng sáng đèn, bốn góc treo đầy lụa trắng, bị gió thổi bay tứ phía, khiến mấy chiếc đèn lồng trắng cũng chập chờn, lúc tỏ lúc mờ!

 

Hòa cùng màu tuyết trắng, cảnh vật trông càng thêm thê lương.

 

Cả đêm, Vệ Dịch đều quỳ trong linh đường, thân hình vẫn thẳng tắp. Tay hắn cầm tiền giấy màu trắng, thỉnh thoảng lại rải vào chậu than.

 

Dường như đã khóc suốt hai ngày, nước mắt cũng đã cạn khô.

 

Gia nhân Vệ phủ, phần lớn đều quỳ ở bên ngoài, mình khoác áo tang, đầu buộc vải trắng, cúi đầu, tiếng khóc ai oán.

 

Trời vừa rạng sáng, đoàn người đưa tang của Vệ phủ đã khởi hành.

 

Vệ Dịch tay ôm hai bài vị, đi đầu đoàn người. Tuyết rơi trắng xóa, đậu trên tầm mắt hắn, tan vào hàng mi rậm, trong suốt như giọt sương, rồi hóa thành nước rơi xuống.

 

Trên má, cũng không phân biệt được là nước tuyết tan, hay là nước mắt!

 

Mà phía sau hắn, là hai cỗ quan tài được phủ vải trắng.

 

Tám người khiêng một cỗ, hai cỗ đi song song!

 

Người đi hai bên trước sau, giương cao những lá phướn trắng, rải tiền giấy, cùng với tiếng kinh siêu độ của các nhà sư, một đường đi đến nơi chôn cất phong thủy tốt.

 

Mà con đường này, Kỷ Vân Thư chỉ tiễn được một nửa rồi dừng lại.

 

Nàng chỉ dõi theo đoàn người đưa tang lên núi.

 

Cảnh Dung lặng lẽ đứng bên cạnh nàng.

 

Nhìn theo ánh mắt nàng, Cảnh Dung hỏi: “Thật sự không nói cho hắn biết sao? Dù sao, đó cũng là cha mẹ hắn.”

 

Nàng lắc đầu: “Không cần.”

 

Nói cho cùng, nàng hy vọng mình có thể bảo vệ Vệ Dịch, giữ cho tâm hồn trong sáng, thuần khiết của hắn mãi mãi.

 

Đang lúc hai người quay về, Lang Bạc cùng mấy thị vệ vội vã chạy tới, thần sắc có chút căng thẳng.

 

“Vương gia, không hay rồi, Kỷ lão gia mang người đến náo loạn nha môn, ép Lưu đại nhân phải thả Kỷ Nguyên Chức ra. Hiện tại, e là đã đến nhà lao rồi.”

 

Lão cáo già này, thật to gan!

 

Cảnh Dung giận dữ: “Hắn nếu dám mang người đi, bổn vương nhất định sẽ phế tay chân hắn.”

 

Ngươi từ nhỏ ăn phải thuốc s.ú.n.g mà lớn sao?

 

Hung dữ như vậy!

 

Kỷ Vân Thư bước chân vội vã: “Không thể để cha ta mang hắn đi được.”

 

Kỷ Nguyên Chức là hung thủ đã được chứng thực, nếu lúc này hắn được cứu đi, không chừng người cha xảo quyệt như lang sói của nàng sẽ giấu hắn ở đâu, đến lúc đó, vụ án này chẳng phải sẽ thành án treo sao?

 

Thế là cả đoàn người vội vã chạy đến nhà lao.

 

Lúc này ở cửa nhà lao, Kỷ Thư Hàn đã mang Kỷ Nguyên Chức ra ngoài!

 

Huyện thái gia cùng mấy cai ngục muốn cản, nhưng thực sự không cản nổi!

 

Bởi vì Kỷ Thư Hàn đứng chắn phía trước, cai ngục tuy đã rút đao, nhưng không dám chém.

 

Bọn họ không dám động thủ, nhưng Cảnh Dung dám.

 

Cách cửa lớn nhà lao còn khoảng bốn mươi mét, chàng trở tay rút kiếm từ tay Lang Bạc, nhắm vào mục tiêu, dùng hết sức “phóng” đi.

 

Chuôi kiếm rời tay, như mũi tên rời cung, vạch một đường sáng lạnh lẽo, xuyên qua màn tuyết trắng xóa, chính xác ghim vào phần áo trên vai Kỷ Nguyên Chức.

 

Lực của thanh kiếm rất mạnh, vừa ghim vào áo hắn, vừa kéo cả người hắn lùi lại mấy bước.

 

Sau đó, hắn bị kiếm ghim chặt vào cánh cửa gỗ của nhà lao.

 

Nếu Cảnh Dung lệch đi một chút, tên này đã chầu Diêm Vương!

 

Tất cả mọi người đều bị thanh kiếm đột ngột bay tới làm cho sững sờ.

 

“Cướp ngục, cướp ngục, có người cướp ngục!”

 

Huyện thái gia hét lớn, người thì lủi ra sau lưng mấy cai ngục.

 

Đúng là kẻ sợ chết!

 

Cai ngục rút đao, đồng loạt hướng về phía thanh kiếm bay tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cho đến khi thấy kẻ đầu sỏ chính là Cảnh Dung, họ lập tức tiu nghỉu!

 

Huyện thái gia càng thêm xấu hổ, miệng giật giật.

 

Đợi người đến gần, ông ta tiến lên, chắp tay: “Thì ra là Vương gia, hạ quan còn tưởng rằng…”

 

Cảnh Dung đưa hai ngón tay lên, ra hiệu ngắt lời Huyện thái gia.

 

Sắc mặt chàng lạnh lùng, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của Kỷ Thư Hàn.

 

Chàng nói: “Xem ra Kỷ đại nhân, thật sự không coi bổn vương ra gì. Bổn vương mới đưa Kỷ Nguyên Chức đến nha môn một ngày, ngài đã đến phá cửa dẫn người đi. Quả thực là bổn vương đã xem thường lá gan của ngài.”

 

Lời này tuy có vẻ thờ ơ, nhưng lại rõ ràng mang theo uy quyền của Vương gia, ngầm tạo áp lực.

 

Kỷ Thư Hàn vội nói: “Vương gia, hạ quan không dám, chỉ là…”

 

“Chỉ là cái gì?”

 

“Chỉ là con trai hạ quan căn bản không g.i.ế.c người, là do nha đầu kia tự mình thắt cổ chết. Tội danh này tuyệt đối không thể đổ lên đầu nó được. Vương gia anh minh, xin hãy minh xét.”

 

Cảnh Dung cười lạnh: “Bức người đến chết, tuy không cần đền mạng, nhưng tội sống khó tha.”

 

“Đúng vậy, chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chối cãi,” Huyện thái gia tiếp lời.

 

Lúc này, ông ta đã có đủ tự tin.

 

Dù sao, Cảnh Dung cũng là cọng rơm cứu mạng của ông ta!

 

Trước có một Giang phu nhân, bây giờ lại có một Kỷ lão gia, ông ta làm quan, thật là xui xẻo!

 

Kỷ Thư Hàn lại tỏ vẻ kiên quyết, người này, hôm nay ông ta nhất định phải mang đi.

 

Mà Kỷ Nguyên Chức bị ghim trên cửa, mồ hôi vã ra như tắm.

 

Hắn nhìn cha mình bằng ánh mắt cầu cứu: “Cha, cha nhất định phải cứu con!”

 

Nghe thấy con trai cầu cứu, Kỷ Thư Hàn lúc này mới cứng rắn hơn vài phần, ngẩng đầu đối diện với Cảnh Dung.

 

Mang theo giọng điệu có phần bức người, ông ta nói: “Vương gia, ngài hẳn là biết, hai người con trai của hạ quan đều là trọng thần triều đình. Một người là Tả tư doãn của Lâm Cánh quân, một người là Trường Lâm tướng quân do Hoàng thượng thân phong, rất được triều đình trọng dụng. Cho dù Vương gia không bận tâm đến chuyện này, có phải cũng nên suy xét một chút đến triều chính xã tắc…”

 

“Làm càn!”

 

Tiếng quát như sấm, chói tai nhức óc.

 

Sắc mặt Cảnh Dung tối sầm lại, đôi mắt lạnh lùng bừng lên ngọn lửa, dường như muốn lột da người sống!

 

Đến nay, chưa từng có ai dám uy h.i.ế.p chàng như vậy.

 

Huống chi, còn là lấy triều chính xã tắc ra để uy h.i.ế.p chàng!

 

Đây là muốn tạo phản hay sao?

 

Mặc dù Kỷ Vân Thư đứng sau lưng chàng, cũng cảm nhận được cơn giận của chàng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Kỷ Thư Hàn giật mình, cũng ý thức được lời nói của mình không ổn.

 

“Vương gia thứ tội, hạ quan chỉ là nói thẳng, không có ý chọc giận Vương gia.” Giọng ông ta hơi run.

 

“Kỷ Thư Hàn, ngươi có biết, họa là từ miệng mà ra. Ngươi ăn nói lỗ mãng, ngay cả bổn vương cũng dám uy hiếp. Cho dù Kỷ gia các ngươi nhân tài lớp lớp, đều thành công, còn muốn một tay che trời? Đội lên đầu tội danh mưu phản sao?”

 

Mưu phản?

 

Cái mũ lớn này, Kỷ Thư Hàn ông ta tuyệt đối không dám đội.

 

“Hạ quan… hạ quan tuyệt đối không có ý đó, Vương gia minh giám. Hạ quan chỉ là lo lắng cho con trai, nó không g.i.ế.c người, dù cho nha đầu kia chết, nó có ở bên cạnh, cũng không nên bị xử tội chứ.”

 

“Vậy còn cố ý mưu sát thì sao?”

 

Một câu nói nhàn nhạt, từ miệng Kỷ Vân Thư thốt ra.

 

Nàng bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Kỷ Thư Hàn.

 

“Cha.”

 

“…”

 

Nàng gọi ông ta một tiếng, lại lạnh như băng.

 

Ánh mắt lạnh lùng cũng dần trở nên u ám, khóe miệng khẽ nhếch: “Con biết rõ, thân thể da tóc này là của cha mẹ ban cho, con vốn nên nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, phụng dưỡng cha đến cuối đời. Nhưng con đã sai rồi.”

 

Bốn chữ cuối cùng, lạnh đến cực điểm!