Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác

Chương 11: Hai Vụ Án, Điều Tra Vụ Nào Trước?



Thấy Huyện thái gia đang bối rối, Kỷ Vân Thư kẹp chặt chiếc hộp gỗ đàn hương dưới cánh tay, đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại.

 

“Đại nhân, tiểu thư Chu gia hai canh giờ nữa là phải hạ táng. Nếu muốn điều tra lại, phải đào mộ mở quan tài. Án tử càng để lâu, điều tra càng phiền phức, đạo lý này, đại nhân hẳn là hiểu.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Huyện thái gia xoa tay, miệng “chậc” mấy tiếng, nhíu mày sầu khổ: “Bản quan đương nhiên hiểu, nhưng mà…”

 

“Nhưng mà cái gì?”

 

“Trong nha môn còn có người đang chờ cô! Hay là, cô đến nha môn một chuyến trước, lát nữa, bản quan lại cùng cô đến Chu gia? Chắc chắn sẽ kịp trước khi tiểu thư Chu gia hạ táng.”

 

Huyện thái gia dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nàng, trong lòng thấp thỏm không yên.

 

Kỷ Vân Thư nhướng mày, hỏi: “Hay là trong nha môn cũng có người chết?”

 

“Không phải, không phải, là có người tìm cô. Chính là vị công tử hôm qua cùng cha cô đến thôn Đông Giao, sáng nay đã đến nha môn rồi.”

 

“Ồ? Năm t.h.i t.h.ể kia ngỗ tác đã khám nghiệm xong rồi sao?”

 

“Đừng chậm trễ thời gian nữa, Vân Thư tốt của ta, cô mau cùng bản quan về nha môn đi, chuyện của Chu gia lát nữa hãy làm.”

 

Không cho Kỷ Vân Thư cơ hội nói thêm, Huyện thái gia kéo nàng chạy vội về nha môn.

 

Lúc này, Cảnh Dung đã uống xong một tách trà, ngẩng mắt lên đã thấy Huyện thái gia kéo Kỷ Vân Thư đến.

 

Đến trước mặt, Huyện thái gia thở hổn hển.

 

Kỷ Vân Thư thì lại không hề thở dốc, đứng thẳng người, nhìn về phía Cảnh Dung đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lê.

 

Trông có vài phần khác so với khi nhìn thấy trong đêm tối hôm qua.

 

Đôi mày kiếm mắt sáng kia rõ ràng là mang theo nét đào hoa, khuôn mặt lạnh lùng âm u kia cũng rõ ràng có thêm vài phần trêu chọc.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Dung cũng từ đầu đến cuối quan sát nàng một lượt.

 

Thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng dường như càng thêm hồng hào, không biết là do vừa chạy vội hay là bị gió thổi, mà đôi mắt sâu thẳm cũng càng thêm tinh anh.

 

Chỉ là…

 

Tại sao khi nhìn mình lại có thêm vài phần khinh thường!

 

Huyện thái gia vội vàng cúi người: “Dung Vương, hạ quan đã đưa người đến cho ngài.”

 

Dung Vương? Kỷ Vân Thư thoáng giật mình.

 

Quả nhiên, người có thể khiến người cha như sói đói của nàng cũng phải vẫy đuôi nịnh nọt, thật không phải là nhân vật tầm thường!

 

Vạt áo đột nhiên bị Huyện thái gia kéo nhẹ, ra hiệu cho nàng mau hành lễ, đừng đắc tội với vị Phật sống này.

 

Kỷ Vân Thư cũng ngoan ngoãn thức thời, cúi người, nhàn nhạt nói: “Tiểu nhân bái kiến Dung Vương.”

 

Ánh mắt Cảnh Dung sâu hơn một chút, xua tay ra hiệu cho Huyện thái gia lui sang một bên, lúc này mới hỏi Kỷ Vân Thư: “Kỷ tiên sinh, hôm nay đã ăn no chưa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ăn khá tốt!”

 

“Vậy hôm qua có ngủ ngon không?”

 

“Tiểu nhân cả đêm không ngủ.”

 

“Tại sao?”

 

Nàng quỳ cả đêm, đương nhiên ngủ không ngon. Đúng là không biết lựa lời mà nói!

 

Kỷ Vân Thư nhíu mày, hỏi lại một câu: “Dung Vương ở gần biển sao?”

 

Quản thật rộng!

 

May là Cảnh Dung không hiểu, ngược lại còn nghiêm túc suy ngẫm lời này: “Bổn vương ở kinh thành, tại Dung Vương phủ, không gần biển. Kỷ tiên sinh chẳng lẽ hôm nay ngủ quá lâu, đầu óc hồ đồ rồi?”

 

Ngươi mới hồ đồ, cả nhà ngươi đều hồ đồ!

 

Kỷ Vân Thư nhướng mi: “Vương gia tìm tiểu nhân đến, không lẽ chỉ để hỏi han chuyện ăn uống vệ sinh?”

 

“Đương nhiên không phải.” Cảnh Dung nghiêm túc lại, vào thẳng chủ đề: “Ngỗ tác đã khám nghiệm thi thể, xác thực là c.h.ế.t do trúng độc, mọi kết luận đều giống như tiên sinh đã nói.”

 

Kỷ Vân Thư cũng không ngạc nhiên, hỏi: “Vậy thì sao?”

 

“Vậy nên bổn vương muốn mời tiên sinh đến nghĩa trang một chuyến, giúp bổn vương xem xét kỹ hơn, xem có thể tìm ra thêm manh mối gì không!”

 

“Thi thể đã mổ ra chưa?”

 

“Ruột gan đều thấy cả rồi!”

 

“Có thấy được xương cốt không?”

 

“Rõ ràng, cho nên bổn vương mới quan tâm tiên sinh đã ăn no chưa, để tránh khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể có phản ứng gì.”

 

Phản ứng, là sợ nàng sẽ nôn sao?

 

Thật buồn cười, nàng, Kỷ Vân Thư, có cái gì mà chưa thấy qua. Đừng nói là t.h.i t.h.ể bị m.ổ x.ẻ m.á.u me đầm đìa, ngay cả t.h.i t.h.ể thối rữa đầy giòi bọ nàng cũng đã chạm vào không ít.

 

Kỷ Vân Thư trầm ngâm một lát, nhìn về phía Huyện thái gia, hỏi: “Hai vụ án, trước hết làm vụ nào?”

 

Một là vụ án của tiểu thư Chu gia, một là vụ án của Dung Vương.

 

Trước hết làm cái nào? Đây không phải là làm khó Huyện thái gia sao?

 

Cảnh Dung suy nghĩ: “Còn có vụ án khác?”

 

Huyện thái gia vội vàng trả lời: “Dung Vương, hai ngày trước trong thành chúng ta cũng xảy ra một vụ án mạng, là một tiểu thư nhà giàu, sắp phải hạ táng rồi. Nếu không điều tra nữa, e là không kịp.”

 

Suy đi tính lại, Cảnh Dung vẻ mặt nghiêm trọng, nói với Kỷ Vân Thư: “Chuyện của bổn vương không gấp, trước hết cứ giải quyết xong vụ án trong tay ngươi, sau đó hãy nghiêm túc giúp bổn vương làm việc là được, để tránh ngươi phân tâm.”

 

Chà! Đúng là một người tốt!