Trong căn phòng rộng rãi.
Một người đàn ông, đã thắt cổ chết!
Đồng tử trợn trừng, sắc mặt tái nhợt, vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Đương nhiên, tiếng hét chói tai của Vệ Dịch đã gây chú ý.
Người chạy đến đầu tiên, là tiểu nhị của khách điếm.
“Công tử, ngài sao vậy…” Lời còn chưa nói xong, vừa thấy người thắt cổ trong phòng, tiểu nhị cũng sợ đến run rẩy, ấm trà trong tay “RẦM” một tiếng.
Rơi xuống đất vỡ tan tành!
Khách điếm tức khắc như nổ tung!
Kỷ Vân Thư vừa mới thu dọn xong đồ đạc, ngồi xuống uống một ngụm trà, đã nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Nàng đưa tay đeo lại mạng che mặt, đẩy cửa đi ra ngoài.
Liền thấy bên ngoài căn phòng ở cuối hành lang đông nghịt người, mọi người chỉ trỏ vào bên trong, xì xào bàn tán điều gì đó.
Cảnh Dung cũng bị tiếng động làm phiền, từ trong phòng đi ra, vừa hay thấy Kỷ Vân Thư định đi qua, chàng vội bước lên, ngăn nàng lại.
Dặn dò: “Vào trong đợi đi, ở đây đông người.”
“Ta…”
“Vào trong!”
Không phải thông báo, là mệnh lệnh.
Kỷ Vân Thư vốn định cãi lại một câu, nhưng nói cho cùng, Cảnh Dung cũng là vì tốt cho mình.
Nàng đành gật đầu, đang chuẩn bị đi vào, lại thấy Vệ Dịch đang ngồi dưới đất trong đám người.
“Vệ Dịch? Sao hắn lại ở đó?” Giọng nàng vô cùng căng thẳng.
Cảnh Dung cũng thấy được, vừa hay Lang Bạc mang theo mấy thị vệ lại đây.
“Vương gia, có chuyện gì vậy?”
“Ta không phải đã bảo ngươi trông chừng Vệ Dịch, đừng để hắn chạy lung tung sao?”
“Chuyện này…”
Lang Bạc theo ánh mắt Cảnh Dung nhìn lại, thấy Vệ Dịch trong đám người, ngẩn ra, rồi vội vàng chạy qua.
Vệ Dịch vẫn ngồi dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt cũng tái nhợt vì sợ hãi.
Cho đến khi Lang Bạc rẽ đám người ra, đỡ hắn từ dưới đất dậy, y cũng liếc nhìn vào trong phòng khách.
Thì ra là có người thắt cổ!
Không có nhiều kinh ngạc hay hoảng sợ, y vội vàng mang Vệ Dịch rời đi.
Trở lại phòng, Lang Bạc đỡ Vệ Dịch lên giường.
Kỷ Vân Thư cũng vội vàng vào phòng. Vệ Dịch vừa thấy nàng, liền bật khóc.
“Thư Nhi…”
Hắn ôm nàng không buông.
“Vệ Dịch, chàng sao vậy?”
“Ta nhìn thấy…” Hắn nghẹn lại hai tiếng, nói không thành lời.
Cảnh Dung vào phòng, đã thấy hai người trên giường “ôm” lấy nhau.
Chàng quay đầu hỏi Lang Bạc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Trong phòng kia có người thắt cổ tự sát.”
“Tự sát? Ai vậy?”
“Không rõ.”
Kỷ Vân Thư nghe thấy cuộc đối thoại của họ, tim đập thình thịch. Không biết vì sao, mỗi khi nghe thấy nơi nào có người chết, nơi nào có thi cốt, tâm tình của nàng luôn bị lay động một cách khó hiểu.
Có lẽ, là do nghề nghiệp.
Mà khách điếm xảy ra chuyện như vậy, nếu truyền ra ngoài, việc kinh doanh của khách điếm chắc chắn sẽ sa sút.
Chưởng quỹ đến nơi, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta vỗ đùi, gọi mấy tiểu nhị đến.
“Mau mau mau, nhanh đưa người xuống.”
Mấy tiểu nhị ngẩn ra, lúc này mới tiến lên giúp đỡ, tốn rất nhiều công sức mới đưa được người xuống, đặt lên mặt đất.
“Tránh ra, tránh ra!”
Một giọng nói cao vút vang lên từ ngoài đám đông, liền thấy mấy người đàn ông đeo đao đi tới.
Người dẫn đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có râu, người cũng tương đối vạm vỡ. Vừa đến đã giơ thẻ bài ra.
“Nha môn Du Châu.”
Vùng này, đúng là thuộc địa phận Du Châu.
Chưởng quỹ nhận ra người này, vội vàng lộ ra vẻ mặt sầu não, cúi người, giải thích: “Trương bộ đầu, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến chúng tôi.”
Trương bộ đầu chỉ liếc ông ta một cái, không đáp lại, vô cùng lạnh lùng. Đôi mắt quét qua, mấy người phía sau liền tiến lên xem xét người chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khóe miệng chưởng quỹ giật giật, vội vàng giải thích với những người vây xem: “Xin lỗi các vị khách quan, mọi người đừng hoảng.”
“Đã có người c.h.ế.t rồi, khách điếm của các ngươi cũng quá xui xẻo đi.”
“Không không không, các vị khách quan, cửa hàng của chúng tôi là cửa hiệu lâu đời. Người này thắt cổ trong khách điếm của ta, đây… đây cũng là ngoài ý muốn. Các vị khách quan, hay là thế này, hôm nay tất cả chi phí, đều miễn hết. Nhưng còn phải phiền các vị giữ miệng, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì không hay đâu!”
Chưởng quỹ xem như đã liều mình!
Thiệt hại này không nhỏ, nhưng không có cách nào, cửa hiệu trăm năm, vẫn phải giữ!
Nhưng nghe nói được miễn phí, mọi người vẫn rất vui, liền đều tan đi.
Chưởng quỹ toát ra một đầu mồ hôi lạnh, đưa tay áo lên lau.
Một tiểu bộ khoái xem xét t.h.i t.h.ể xong, nói với Trương bộ đầu: “Trên cổ người này có hai vết hằn. Một vết song song với cổ, còn một vết kéo dài về phía trước đến sau tai. Hẳn là bị người ta siết cổ chết, rồi ngụy tạo thành hiện trường thắt cổ.”
Trương bộ đầu “ừm” một tiếng, kéo chưởng quỹ đến trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Ai là người đầu tiên nhìn thấy người chết?”
“Là…” Chưởng quỹ nghĩ nghĩ, lại kéo một tiểu nhị đến: “Là ai nhìn thấy trước?”
Tiểu nhị lúc này vẫn còn run, nuốt nước bọt, ngón tay chỉ về một hướng: “Là một vị công tử vừa mới trọ lại.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Dẫn ta qua tìm hắn.” Trương bộ đầu nói.
“Vâng, vâng ạ, đưa các ngài qua ngay.”
Tiểu nhị dẫn đường, Trương bộ đầu mang theo mấy bộ khoái theo sau.
Lúc này, Vệ Dịch vẫn còn hoảng sợ, co ro ngồi trên giường, ôm Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay hắn, nhỏ giọng an ủi.
“Vệ Dịch, không sao, đừng sợ.”
“Thư Nhi, người đó… có phải… là đã c.h.ế.t rồi không?”
Nàng không trả lời hắn, ánh mắt lại trầm xuống, quay đầu liếc nhìn Cảnh Dung một cái.
Tên kia cũng vừa hay nhìn mình, hiếm khi trong mắt không có ghen tuông!
“Trương bộ đầu, chính là ở đây.”
Tiếng của tiểu nhị truyền đến từ cửa.
Trương bộ đầu đang định bước vào, chân còn chưa bước ra, đã bị Lang Bạc ở cửa ngăn lại.
“Ai đó?”
“Nha môn Du Châu phá án.” Trương bộ đầu nói bằng giọng quan.
Người thường nghe thấy là nha môn làm việc, tự nhiên sẽ phối hợp. Lang Bạc lại mặt không đổi sắc, hoàn toàn không có ý định tránh ra.
“Công tử nhà ta ở bên trong, không cho phép bất kỳ ai làm phiền.”
“Ngươi dám cản trở nha môn làm việc! Tránh ra.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Ai cũng không nhượng bộ!
Cảnh Dung từ trong đi ra, đôi mắt tuấn tú nhíu lại.
Khi nhìn thấy Cảnh Dung, Trương bộ đầu dường như bị khí thế của chàng làm cho kinh ngạc.
Trực giác nói cho hắn biết, người này không tầm thường.
Lang Bạc tránh ra, cung kính đứng bên cạnh Cảnh Dung.
“Du Châu? Nơi Lương đại nhân quản hạt. Không ngờ, lão già đó vẫn còn làm quan à!” Cảnh Dung khẽ nhếch miệng.
Lão già?
Sắc mặt Trương bộ đầu hơi biến, quay sang hỏi tiểu nhị: “Là hắn sao?”
Tiểu nhị lắc đầu!
Trương bộ đầu lúc này mới nói với Cảnh Dung: “Vị công tử này, ta không cần biết ngài có quen biết với đại nhân của chúng ta hay không, hiện tại khách điếm đã xảy ra một vụ án mạng. Tiểu nhị của khách điếm nói, là một vị công tử phát hiện trước. Không biết hắn có phải ở bên trong không, xin hãy để hắn ra ngoài, ta cần hỏi hắn một vài vấn đề.”
“Không tiện.” Cảnh Dung quăng cho hắn hai chữ.
“Đây là mạng người. Tóm lại, người ta nhất định phải mang đi, chuyện ta cũng nhất định phải hỏi. Hay là, chính vị công tử bên trong đã g.i.ế.c người?”
Cảnh Dung cười lạnh một tiếng.
“Ta đã nói không tiện, ngươi muốn hỏi, có thể, sáng mai hỏi lại.”
Lúc này, Vệ Dịch đã sợ thành như vậy, hỏi cái gì mà hỏi!
Trương bộ đầu tuy là một người bình tĩnh, nhưng các bộ khoái phía sau hắn thì không bình tĩnh được.
“Xoẹt xoẹt xoẹt” tất cả đều rút đao.
Người của Cảnh Dung tự nhiên không phải dạng vừa, cũng rút kiếm, hai nhóm người ở cửa giằng co.
“Có thể, cho ta xem t.h.i t.h.ể của vị đó được không?”
Một giọng nữ trong trẻo truyền ra!
Kỷ Vân Thư chậm rãi đi ra, mặt che mạng lụa, nhưng có thể thấy, thần sắc nàng hơi nhíu lại.
Trương bộ đầu nhìn nàng, đ.á.n.h giá một lượt, dường như có chút khinh thường.
“Cô nương, đây là một vụ án mạng, không phải là chọn son phấn. Người chết, không có gì đẹp đâu.”