Tiêu Phi tuy ở trong thâm cung, nhưng chuyện tiền triều và ngoài cung, cũng biết rất nhiều.
Có khi, là Cảnh Diệc vào cung nói cho nàng nghe, có khi, là cung nữ bên cạnh kể cho nàng.
Một nữ nhân như vậy, nhìn như yếu đuối dịu dàng, nhưng trong ánh mắt, lại mang theo sự âm u bản chất của những người phụ nữ hậu cung.
Nàng mỉm cười duyên dáng: “Những người mất tích trong kinh thành, đến giờ vẫn chưa tra ra được tin tức, Kinh Triệu Doãn đó đúng là kẻ ăn hại.”
Dứt lời, nàng thu kéo lại, hung hăng ném vào chậu hoa, đè nát mấy cành hoa.
Nhận lấy chiếc khăn do cung nữ đưa qua, nàng lau tay.
Lúc này, một tiểu thái giám cúi đầu vội vã bước vào, đứng một bên, hai tay ngoan ngoãn buông thõng, nói: “Nương nương, Dung Vương đã vào cung.”
Vừa nghe hai chữ “Dung Vương”, đôi mắt vốn dịu dàng xinh đẹp của Tiêu Phi khẽ nheo lại, mi mắt cụp xuống.
Nàng liếc nhìn tiểu thái giám kia, lạnh giọng hỏi: “Vừa mới về kinh?”
“Vâng, mặc thường phục vào cung, đang đến Phụ Dương điện. Hoàng thượng và Thái tử đang ở bên trong nghị sự, e rằng lúc này, Dung Vương đã đến nơi rồi.”
“Đến cả triều phục cũng không mặc đã vào cung? Thú vị thật.” Tiêu Phi cười cười, nhưng thần sắc lại vô cùng quỷ quyệt.
Người ta nói Dung Vương khôn khéo, tính toán cũng không tồi. Chỉ một hành động nhỏ này, cũng đủ để hoàng đế hài lòng.
Tiêu Phi chỉ thấy mình ngắt một nụ hoa, khẽ dùng sức, nụ hoa đứt lìa!
Giờ phút này tại Phụ Dương điện.
Tiểu thái giám bên ngoài khi Cảnh Dung đến, đã vào thông báo, nhưng mãi không thấy ra.
Cảnh Dung đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng, thân hình thẳng tắp không nhúc nhích, mắt nhìn thẳng, rất có khí phách của một trang nam tử.
Không biết từ khi nào, trời đã bắt đầu đổ mưa. Nước mưa từ mái hiên chảy xuống, rơi xuống đất, b.ắ.n lên áo Cảnh Dung, rất nhanh đã ướt một mảng.
Đợi gần một nén nhang!
KÉT —
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Cánh cửa lớn khắc hoa trước mặt đột nhiên được hai thái giám từ bên trong kéo ra. Thái giám vừa vào thông báo lúc nãy đứng giữa cửa.
Hắn cúi đầu nói: “Dung Vương, Hoàng thượng tuyên ngài vào điện.”
Gương mặt lạnh lùng của chàng nghiêm nghị, chàng xách tà áo, bước qua cửa.
Vào trong rồi, chàng theo thái giám dẫn đường, đến thiên điện.
Lúc này, trong thiên điện, hoàng đế và Thái tử đang thảnh thơi đ.á.n.h cờ.
Kỳ Trinh Đế đã sáu mươi tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, bộ râu hoa râm, trông có vài phần hiền hòa. Nhưng nếu nhìn kỹ, giữa đôi mày của ông, rõ ràng toát ra một luồng uy hiếp, thậm chí, còn mang theo d.ụ.c vọng thống trị thiên hạ!
Trên thân long bào màu đỏ thẫm thêu chín con rồng, ở giữa là mây ngũ sắc. Trước sau cổ áo đều có một con rồng, ở đầu gối trái, phải, trước, sau và vạt áo, mỗi nơi cũng có một con, trên cổ tay áo mỗi bên một con.
Tà long bào, thêu rất nhiều đường vân lượn sóng, trên đó lại có những con sóng cuồn cuộn, trên sóng nước, lại có “hải thủy giang nhai”.
Đối diện bàn cờ là Thái tử, mặc một bộ bào phục màu xanh lam, trên áo thêu năm con rồng, cổn y chính là áo xanh váy đỏ, năm chương ở áo, bốn chương ở váy.
Cảnh Dung đứng giữa thiên điện, hai tay chắp lại, gọi một tiếng: “Phụ hoàng!”
Nhưng, Kỳ Trinh Đế lại làm như không thấy!
Trong tay ông, cầm một quân cờ trắng, kẹp giữa đầu ngón trỏ và ngón giữa, đặt lên bàn cờ.
Lời nói đầy khí phách!
Quân cờ đen trong tay Thái tử Cảnh Hoa không biết đặt vào đâu, cuối cùng, đành đặt lại vào hộp cờ.
“Nhi thần cờ nghệ không tinh, lại thua rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Trinh Đế trầm giọng, nói: “Cảnh Hoa, thắng hay thua, còn quá sớm. Bàn cờ này, cũng giống như cả thiên hạ, không đến bước cuối cùng, ai thua ai thắng còn chưa biết được.”
Nói xong, Kỳ Trinh Đế liền cầm quân cờ trắng của Thái tử, đặt lên bàn cờ.
Quân cờ trắng vốn đang bị quân đen vây quanh, lại thấy được ánh sáng!
Một nước cờ lật ngược tình thế, biến thành quân cờ trắng của Thái tử thắng cả bàn.
Cảnh Hoa lộ vẻ mặt bừng tỉnh, gật đầu: “Phụ hoàng nói phải, nhi thần còn non nớt, cần phải học hỏi nhiều.”
“Trên bàn cờ, mỗi một nước đi, đều cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, sai một ly, sẽ thua cả thiên hạ.”
“Vâng, nhi thần đa tạ phụ hoàng chỉ giáo, sẽ ghi nhớ kỹ.”
Cảnh Hoa nịnh hót không phải là chuyện ngày một ngày hai!
Nhưng Kỳ Trinh Đế lại như trúng độc, chỉ chấp nhận “liều t.h.u.ố.c giải” ngọt như mật của Cảnh Hoa!
Bàn cờ vừa thu lại, hai người lúc này mới để ý đến Cảnh Dung vẫn luôn đứng trong điện.
Cảnh Hoa đứng dậy, đứng sang một bên, ánh mắt nhìn Cảnh Dung từ trên xuống dưới một lượt.
Nửa năm không gặp, khí chất lạnh lùng trên người tên nhóc này không hề giảm đi chút nào.
Kỳ Trinh Đế nâng chén trà nóng trên bàn nhỏ lên, nhấp một ngụm, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Cảnh Dung.
Ông nói: “Sao lại đến cả triều phục cũng không thay đã vào cung?”
“Nhi thần vừa mới về kinh, chưa vào phủ, đã vội vào cung yết kiến phụ hoàng, để trình báo về “Lâm Kinh Án”. Vụ án này…”
Lời còn chưa dứt, Kỳ Trinh Đế đã giơ tay, ngắt lời chàng.
Ông đặt chén trà trong tay xuống, ho nhẹ một tiếng: “Tuy là án kiện của Ngự Quốc Công, nhưng vụ án này trẫm đã sớm giao cho ngươi xử lý. Ngươi và Tần ái khanh đi thương thảo chi tiết là được, không cần vội vã vào cung trình báo với trẫm.”
“Vâng.”
Án kiện của Ngự Quốc Công, nói cho cùng, là do Tần Sĩ Dư, Tần đại nhân, thượng tố, quỳ ngoài cửa Nam Chập ba ngày ba đêm, mới được Kỳ Trinh Đế hạ lệnh điều tra lại.
Nhưng, Ngự Quốc Công dù sao cũng là bào huynh của Kỳ Trinh Đế, án tử của hoàng gia muốn điều tra, đương nhiên không thể qua loa, huống chi còn là một vụ án diệt môn mười bốn năm trước.
Hơn nữa, năm đó còn là do chính Kỳ Trinh Đế kết án. Bây giờ Tần Sĩ Dư dùng sức mạnh của dư luận, khiến ông phải lật lại bản án của chính mình, điều tra lại một lần nữa, sao có thể khiến ông trong lòng không có khúc mắc!
Kỳ Trinh Đế nhướng mày, lại liếc nhìn Cảnh Dung một cái, nói một tiếng: “Nhưng ngươi vội vã vào cung gặp trẫm, cũng là điều trẫm vui mừng. Nửa năm nay ở ngoài, ngươi cũng đã vất vả rồi. Án kiện của Ngự Quốc Công không đơn giản, ngươi phải tốn nhiều tâm sức hơn.”
Cảnh Dung ở trước mặt ông, chung quy vẫn là một bộ dạng không mặn không nhạt. Người ngoài nhìn vào là con đối với cha kính trọng, nhưng chỉ có Kỳ Trinh Đế tự mình biết, trong lòng Cảnh Dung, chỉ có đạo quân thần, không có tình phụ tử.
Rũ mi gật đầu, Cảnh Dung nói: “Phụ hoàng yên tâm, nhi thần đã nhận vụ án này, tự nhiên sẽ điều tra cho rõ ràng.”
“Vụ án này ngươi đã điều tra nửa năm, vậy có tiến triển gì không?”
“Nhi thần đã đi không ít nơi, cũng không có nhiều tiến triển. Nhưng, nhi thần đã mang về một người, người này, nhất định có thể giúp nhi thần điều tra rõ vụ án này.”
Hửm?
Điều này đã khơi dậy sự hứng thú của Kỳ Trinh Đế.
Mà Cảnh Hoa bên cạnh cũng mang vẻ mặt tò mò, đi về phía trước hai bước, tựa như mang theo vài phần không tin, hỏi: “Người nào lợi hại như vậy? Ngay cả Đại Lý Tự cũng không xử lý được án kiện, người đó có thể phá được sao?”
Rõ ràng, Cảnh Hoa căn bản không tin. Vụ án này đã lâu như vậy, Cảnh Dung phá không được, Đại Lý Tự phá không được, lẽ nào lại có một kỳ nhân có thể phá được?
Không tin, nói gì cũng không tin.
Vẻ mặt khinh thường của Cảnh Hoa, quả thực hiện ra không thể nghi ngờ!
Tác giả: Ly Đa Ô